_ A, vương gia, sắc mặt của ngươi rất khó nhìn nha, có phải hay không thân thể không thoải mái a, nếu như không thoải mái, nhanh đi về đi, nếu là có vạn nhất té xỉu, ta đây là cô gái yếu đuối nhưng tha thứ không thể nâng dậy nổi ngươi!
Nên tiến liền tiến, nên lui liền lui, cái này kêu là làm xem xét thời thế!
Tô Tần vừa thấy sắc mặt hắn rốt cuộc âm trầm, lập tức trước tiên làm ra cấp tốc phản ứng ———— lui lại!
Nói xong, nàng hướng Hạnh nhi nháy mắt ra dấu, ý bảo Hạnh nhi nhân cơ hội lui lại!
Còn chưa chờ Tô Tần kịp làm động tác, đạo hắc ảnh liền chắn trước gót chân của nàng.
Nam tử độc hữu bá đạo hơi thở như thủy triều, theo phương hướng đem nàng vây quanh.
Nguy hiểm!
Tô Tần trong đầu cấp tốc hiện lên tin tức này!
_ Thế nào, quở trách bản vương chán rồi, liền nghĩ trốn a, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy? - Tư Mã Hằng tay chống tường, đem Tô Tần vây ngăn vào trong ngực.
Ai ————
Tô Tần trong lòng thở dài, liền biết, vị tinh quái tựa như đại gia này không đời nào giống con chuột ngốc đêm qua!
_ Ha hả, Tam vương gia là nhân trung long phượng, phong thái phi phàm, độ lượng tự nhiên cũng lớn hơn nhiều, tự chắc là sẽ không cùng ta tiểu nữ tử này chấp nhặt, đúng không! - Tô Tần phát hiện mình bây giờ là tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể vờ nhu thuận.
Mặt khác, nàng phát hiện, Tư Mã Hằng võ công không đồng nhất, chỉ là vừa kia cái chỉ dùng chỉ lực là đơn giản bẻ gãy chiết phiến kia năng lực để Tô Tần đối với hắn kính trọng vài phần.
Không nghĩ tới hắn nhìn như phóng đãng không kiềm chế được, cũng có võ công tốt như vậy, quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đấu lượng!
_ Thế nào, bây giờ biết sợ, muốn đi chỗ nào! - Tư Mã Hằng lợi hại mắt tự nhiên không có sai thấy nàng đáy mắt kia cấp tốc xẹt qua mạt kinh hãi.
Khóe miệng lần thứ câu dẫn ra, hắn rất thích nàng như vậy nhu thuận thần thái, điều này làm cho hắn có loại cảm giác thành tựu.
Trong lòng xẹt qua ý niệm kỳ quái, nếu như nha đầu này cũng có thể như thế thuận theo, hắn không để ý thay thế Lục đệ hảo hảo mà chiếu cố nàng!
_ Ha hả, vương gia hôm nay nên không phải là vô tình gặp được tiểu nữ tử đi! - Tươi cười đôi khởi, mắt vừa chuyển, Tô Tần nhíu mày hỏi.
Tư Mã Hằng tròng mắt chợt tắt, trong mắt lộ ra loại xem thấu của ngươi, giọng mỉa mai tiếu ý- Thế nào, đánh không lại liền lập tức dời đi mục tiêu, Nhan Phi Tuyết, ngươi thật đúng là đủ giả dối!
_ Nói như vậy vương gia ngươi là có chuyện tìm ta?
Tô Tần phát hiện trong mắt của hắn chợt lóe lên khen ngợi, lập tức ý thức được cái gì.
_ Tiểu hồ ly đầu óc quả nhiên chuyển mau a! - Tư Mã Hằng khóe miệng câu dẫn ra cao độ cung, mắt lại nhìn chằm chằm mặt của nàng, ánh mắt ở đôi môi của nàng thượng đảo qua, có thuấn mê luyến.
_ Ha hả, vương gia nói sớm đi, ngươi tìm tiểu nữ tử có gì phải làm sao? - Tô Tần nheo mắt lại, trên khuôn mặt tươi cười quyến rũ, đôi mắt lóe linh động quang mang.
Hừ, liền biết ngươi vô sự không lên điện Tam Bảo!
Người này rất phiền phức! Tư Mã Hằng không nói gì, chỉ là đem thân thể tới gần nàng, cơ hồ đem trọng lượng quanh thân đều đặt ở trên người của nàng.
Hơi nóng như gió tập cuốn tới, đem Tô Tần vây quanh chặt kín, nhàn nhạt hương cỏ vị quanh quẩn ở dưới mũi, như linh xà chui vào từng lỗ chân lông của nàng, thân thể run lên, ánh mắt hoảng loạn, vẻ hốt hoảng xẹt qua đáy mắt.
Nha! Lại nữa rồi!
Tô Tần chỉ cảm thấy đầu chóng mặt, giống như là uống rượu, thần trí có chút không đủ thanh tỉnh.
Mỗi lần hắn vừa tựa vào gần, mình tựa như là say rượu không biết phải làm sao.
_ Tam, Tam vương gia có chuyện hãy nói…ta, không có nghễnh ngãng, nghe được mà! - Tô Tần cường lên tinh thần, tay để ở giữa người- Không cần dựa vào gần như vậy!
Ha hả… …
Tư Mã Hằng đáy mắt hiện lên ý bỡn cợt, hắn thích như vậy tới gần nàng, như vậy ôm lấy nàng cảm giác thật tốt!
Nhất là nhìn thấy nàng vì mình tới gần, liền thoáng cái từ con nhím luôn phòng vệ thoáng cái lại thành mèo con dịu ngoan, cái loại cảm giác thành tựu này làm cho hắn rất thỏa mãn!
_ Ta là có chuyện tìm ngươi, bất quá, ở đây không có phương tiện đàm sự, chúng ta đổi cái địa phương chậm rãi nói chuyện, thế nào?
Lúc nói chuyện, chóp mũi đối chóp mũi, thổ khí như lan đầu độc chi ngữ như gió khẽ vuốt qua má.
Bá ——————
Tô Tần mặt cấp tốc biến hồng, bên tai càng mảnh đỏ rực, trong lòng run lên, Tô Tần vội vã lui về phía sau bước, lại bị hắn nắm ở vòng eo.
Tư Mã Hằng khóe miệng vung lên, dùng sức, đơn giản đem nàng hướng vào trong lòng, Tô Tần liền cả người bị hắn kết kết thật thật ôm vào trong lòng.
_ Buông tay! - Tô Tần muốn tránh thoát ngực của hắn, lại bị hắn ôm chặt hơn.
_ Ta dẫn ngươi đi tới địa phương thích hợp đàm sự! - Tư Mã Hằng tiến đến bên tai của nàng thấp giọng nói.
Nói xong cũng không chờ Tô Tần trả lời, hắn liền như cuồng phong quyển lá bàn đem nàng quyển mà đi.
Hạnh Nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tiểu thư cùng vương gia liền không còn bóng dáng.
Trong gió truyền đến trận u việt thanh âm.
_ Ta mang tiểu thư nhà ngươi đi đàm sự, ngươi đi về trước!
Thanh như người, tới cũng vội vã, đi cũng như gió!
Tô Tần phát hiện khinh công của hắn vô cùng tốt, ôm chính mình cư nhiên có thể mặt không đỏ, khí không suyễn phi thân hạ trà lâu.
Chỉ là chói mắt công phu, hắn liền lại ôm chính mình phi thân ngồi lên lưng ngựa.
thiên toàn địa chuyển, cảnh vật trước mắt chỉ còn lại đều ở huyền hắc cẩm phục che lấp hạ, hắn kia cương nghị mà coi được đường cong buộc vòng quanh lồng ngực cường tráng.
má kề sát hắn lồng ngực rộng, đều đều phập phồng trong lồng ngực truyền đến cường hữu lực tiếng tim đập.
Tô Tần thân thể cũng theo đều đều phập phồng, tâm thình thịch thẳng nhảy được rất nhanh, nàng cảm thấy toàn bộ mặt đều nổi lên ửng hồng.
Thân thể không hiểu mềm hóa xuống, chỉ có thể chăm chú nắm lấy vạt áo của hắn, mới có thể ổn ngồi ở trên lưng ngựa.
_ Uy…ngươi…muốn mang ta đi chỗ nào! - Mềm nằm úp sấp liền chất vấn thanh âm cũng bị lo lắng át mất.