Lượng cúi đầu, trầm giọng nói- Chủ nhân ảo thuật độc bộ thiên hạ, không người nào có thể hóa giải được ngài.
_ Như vậy, vì sao, mình nàng là không trầm luân trong đó? - Tư Mã Hằng dừng ở phía trước, nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia biến mất ở chỗ sâu trong tùng lâm.
Nàng nói, nơi này là ảo ảnh, là lão bà kẹ cùng ngôi nhà bánh ngọt, chỉ là huyễn hải chốc huyễn ảnh, thấy được, lại sờ không tới, khi trầm mê trong đó, liền cũng khó có thể tự thoát khỏi nữa.
Ha hả ————
Thật là nha đầu thú vị! Nàng nếu như trong mắt hắn là cái nữ tử bình thường, hắn nhưng thật ra không có hứng thú!
_ Vẫn là nói, bản tọa hành động lui bước? - Thật làm bộ lúc giả cũng thành thật, giả tác thật thì thật cũng thành giả.
Quả nhiên, diễn trò mà thôi, không thể quá nhập hí!
_ Này…- Lượng cũng trả lời không được, cúi đầu không nói.
Muốn nói, chỉ có thể nói, Yến tiểu thư định lực thật tốt quá, Lượng nhìn ra được, chủ nhân mới vừa trong lời nói có phần đích thực ý, thế nhưng, Yến tiểu thư lại không động đậy.
Đương lúc Yến tiểu thư cự tuyệt chủ nhân, hắn thấy được chủ nhân đáy mắt hiện lên không vui, Lượng chưa từng thấy qua chủ nhân biểu tình như vậy, trong lúc nhất thời, cũng thấy khó trả lời.
Phía sau là trận trầm mặc, Tư Mã Hằng nghiêng đi mặt, tà liếc Lượng.
_ Mà thôi, ngươi cũng nói không nên cái lời gì có thể làm bản tọa duyệt tâm! - Giữa thanh âm lạnh như băng mang theo vài phần biếng nhác.
Vẫn là cái nha đầu kia thú vị, bất luận là lời mắng người cũng tốt, lời tâng bốc cũng được, quanh co lòng vòng đáng yêu, giảo hoạt linh động thú vị!
Nghĩ nghĩ, khóe miệng trong bất tri bất giác hiện lên tiếu ý, đơn biên lê cơn xoáy thật sâu rơi vào. (Giống nụ cười khóe miệng của Edward)
Vù vù ——————
Lượng âm thầm lau phen mồ hôi, hoàn hảo, nhìn chủ nhân tâm tình coi như không tệ!
Ai, đương cái thuộc hạ đã không dễ dàng làm, gặp cái hỉ nộ vô thường chủ nhân, đó là khó càng thêm khó khăn!
_ Chủ nhân! - Lượng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, phía sau liền lại vang lên thanh âm của Mị.
_ Mị, chuyện gì? - Tư Mã Hằng ghé mắt nhìn nàng hỏi.
_ Bẩm báo chủ nhân, bên kia Hắc rừng rậm có tân tin tức?
_ Nga, tìm được linh thú? - Tư Mã Hằng khơi mào mi, lưu quang trong con ngươi là sắc bén quang mang.
_ Thuộc hạ vô năng, không có tìm được linh thú, bất quá…- Mị ngước mắt nhìn Tư Mã Hằng, lại thấy hắn tựa hồ cũng không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm- Bất quá, thuộc hạ có thu hoạch khác.
_ Nói nghe chút- Tư Mã Hằng nhẹ vén tóc mai biên trường ti, tròng mắt lần thứ khôi phục ý tà mị biếng nhác như trước.
_ Thuộc hạ từ phụ cận Hắc rừng rậm phát hiện tung tích của thần y Sở Bất Phàm!
_ Nga! - Tư Mã Hằng chợt tắt con ngươi, cười- Rất tốt, thật tốt quá, thật là có ý tứ phát hiện, Mị, ngươi tiếp tục truy tung thần y, tìm được điểm dừng chân của hắn liền lập tức thông tri bản tọa!
_ Tuân lệnh, thuộc hạ cái này liền đi thăm dò thêm! - Nói xong, Mị liền lặng yên không tiếng động biến mất ở tại ảnh chỗ tối.
Tư Mã Hằng ngẩng đầu nhìn trời biên, kia cuối cùng mạt tà dương, mây như nước thủy triều cuồn cuộn, hướng lên trời biên mà trôi, như vạn mã bôn đằng, khí thế to lớn.
Lục đệ thiên tân vạn khổ tìm người cư nhiên cũng ở nơi đó xuất hiện, là trùng hợp, hay là…
_ Ha ha…- Khóe miệng câu dẫn ra, tròng mắt lý lần thứ bị lây tầng sẵng giọng- Có ý tứ, xem ra, thiên hạ này sẽ lại có phen tân cảnh tượng!
Trường vung tay lên, ống tay áo phần phật bay lượn, hoa lệ xẹt qua không trung, đương lúc trường tay áo hạ xuống, cheo leo sơn gian, bóng bẩy trong rừng kia tọa quỳnh lâu điện ngọc lại như bức họa cuộn tròn dựng lên liền thu lại.
Lại đưa mắt nhìn lại, mảnh đột ngột, chỗ nào còn có vừa rồi phen thịnh thế kỳ cảnh kia.
Quyền lợi, dục vọng, quả thật giống như nàng nói, chỉ là này sát huyễn hải mê cảnh, đảo mắt lại thành như hư vô?
Huyễn hải chốc, muối bỏ biển, cũng không gì hơn cái này, chớp mắt hoa hoè.
Tự nhiên buông tay! Buổi tối, Duệ vương phủ
Tô Tần các nàng ở cửa sau vương phủ chờ Nốt Ruồi Đen.
Không bao lâu, liền nhìn thấy Nốt Ruồi Đen kéo bao tải gì đó hướng các nàng đi tới.
_ Nè, đưa ngươi! - Hắn đem bao tải to trên mặt đất kéo đến trước mặt nàng.
_ Trong cái túi này có bao nhiêu con chuột cùng mèo? - Tô Tần đốt cây đuốc, hướng bao tải nơi đó chiếu chiếu.
_ Khoảng trên !
_ Ân, không tồi, ngươi rất có khả năng nha! - Tô Tần bộ tư thái lãnh đạo bề trên, gật gật đầu nói- Cũng dựa theo ta nói uy con chuột ăn no, để con mèo nhịn đói?
_ Phải, bất quá, ngươi tại sao muốn làm như vậy? - Nốt Ruồi Đen vẫn là không rõ trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán là thuốc gì!
_ Nơi này có chuồng chó không? - Tô Tần không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, chuyển tới góc tường bắt đầu lập mưu.
_ Chuồng chó? - Nốt Ruồi Đen khóe miệng rút trừu.
Hắn là càng ngày càng không hiểu nổi nữ nhân này!
_ Bên kia- Chỉ vào lỗ nhỏ phía tây.
_ Ân, chính là chỗ này! - Tô Tần nhìn nhìn, cuối cùng vỗ tay đắc ý, chỉ vào chuồng chó nói- Trước phóng con chuột, lại phóng con mèo sau đó dùng cái túi bố chặn lên chuồng chó!
Mèo vờn chuột, hơn nữa còn là con mèo bị bỏ đói mấy ngày nếu rượt mấy con chuột thì sẽ là phen kỳ cảnh như thế nào đây!
Ha hả —————
Chà xát tay, Tô Tần chỉ nghĩ cũng đã kích động không thôi, trong thân thể tế bào đùa dai lại bắt đầu hoạt động!
Ha hả, ngựa chết Duệ, hôm nay ta xem Duệ vương gia ngươi, sẽ trốn chui như chuột thấy mèo! Không được an bình!
_ Gì?!!!! - Nữ nhân này muốn thả mấy con chuột vào! Nàng điên thật rồi.
_ Tiểu thư!!!! - Hạnh nhi kinh hô lên.
_ Xuỵt…- Tô Tần lập tức che miệng của nàng- Ngươi muốn tất cả mọi người biết hả!
Nốt Ruồi Đen khóe miệng lần thứ co quắp- Kính mong ngươi có điểm lý trí chút được không, nơi này chính là Duệ vương phủ, người nào không biết Duệ vương gia anh minh thần võ, khi hắn không ở đây lại dám quấy rối chẳng khác nào nhổ râu hổ, tự tìm đường chết!
_ Lời vô ích! - Tô Tần hung hăng gõ đầu của hắn- Chính là bởi vì hắn là Duệ vương gia, ta mới dám, đổi thành người khác, ta còn không dám, hơn nữa, hắn bây giờ lại không ở trong phủ, trên núi vô hổ thì hầu tử xưng đại vương!
_ A!!!! - Nốt Ruồi Đen che đầu, trừng mắt nàng, ngụy biện!
_ Kia cái đó lại là dùng để làm chi? - Nốt Ruồi Đen phát hiện, nàng mặt khác lại dẫn theo xe đầy cỏ khô cùng túi thông gió.
_ Nga, này thôi, hồi các ngươi ở bên ngoài châm cỏ khô, sau đó dùng túi thông gió này đem sương mù thổi vào trong vương phủ, như vậy, ta mới có thể “Thừa dịp yên tĩnh” dễ làm sự! - Tô Tần đem ý nghĩ của mình cùng bọn họ nói lần, người vừa nghe, nhất thời trừng lớn mắt.
_ Tiểu, tiểu thư, vì sao chúng ta không trực tiếp cùng Duệ vương gia thương lượng, nhờ hắn giúp tìm đi? - Hạnh nhi cảm thấy tiểu thư đang quá mạo hiểm rồi.
_ Ngươi cho rằng, ta cùng hắn còn có gì để nói sao!
Tô Tần trước đây là thật vô pháp hiểu Tư Mã Duệ, không hiểu hắn vì sao phải làm khó dễ chính mình như vậy, đầu tiên là không chút nào nhìn mặt mũi của nàng mà hưu thê, sau đó lại phát lệnh truy nã, toàn kinh thành “Phát lệnh truy nã” chính mình, quả thực chính là không muốn cho nàng con đường lui.
Thẳng đến sáng sớm hôm nay nàng ở Duệ vương phủ nghe được Bạch thúc nói xong, nàng mới hiểu được, Tư Mã Duệ sở dĩ chán ghét nàng, đoán chừng là hận “Nhan Phi Tuyết” sẽ càn quấy, chia rẽ hắn và bề trên trong tim của hắn