Tô Tần sở dĩ chú ý tới bức họa này, là bởi vì nó nếu so với những bức họa ở ngoại thất lớn hơn nhiều, hơn nữa, giữa bức họa tựa hồ chỉ họa người.
Nhấc lên sa trướng mỏng, Tô Tần thấy rõ người trong bức họa.
Giữa họa, vị nữ tử xinh đẹp mặc quần dài trắng như tuyết, đứng ở giữa cây liễu xanh, tay cầm hương phiến, bán che mặt, mâu quang đưa tình nhẹ nhàng như có như không chính đang nhìn lén về phía trước.
Nhìn theo ánh mắt của nàng thì dừng lại ở chỗ, ở trên người gã thiếu niên thanh y tuấn lãng, trong mắt lưu luyến quanh quẩn, mâu quang nhìn lại.
Buông xuống sa trướng mỏng, Tô Tần bị người trong họa hấp dẫn, hướng họa đi đến.
Phía sau băng ngọc chiếu sáng, phát ra ánh sáng như ngọc nhẹ nhàng linh thanh.
Nhân vật trong họa trông rất sống động, nụ cười, đều phong tình, cái liếc mắt, đều sinh động.
Người vẽ tranh rất là dụng tâm, mỗi nét, mỗi chỗ, đều dùng hết tâm tư mà họa.
Mỗi nét, mỗi họa đều chấn động lòng của nàng.
Dùng quyên bố tốt nhất, đan mực tốt nhất, nhỏ đến tế văn, lớn đến phong cảnh, người vẽ tranh xem ra dụng tâm đến cực điểm.
Tay nhẹ xoa hình ảnh như tơ bàn bóng loáng kia, theo văn lộ, đường chảy xuống đến chỗ lạc khoản. (落款 là phần trên bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn … đồng thời có đóng ấn chương)
đoạn dùng như nước chảy mây trôi bàn thông thuận, lại kiêm có hồn hậu hữu lực cốt phong bút pháp miêu tả đích tình thơ nhảy vào mi mắt.
tiên thanh hiểu hỉ còn gia, say rượu khốn lưu hà.
Hôm qua mưa nhỏ tân tế, song yên vũ phong tà.
Sơn bất tận, nước vô nhai, vọng trung xa.
Tống xuân tư vị, niệm xa ôm ấp tình cảm, phân phó dương hoa.
—————— Duệ tặng Tư Vũ
Thì ra là đoạn tình yêu thanh mai quấn trúc mã triền miên a!
Đến tận đây, Tô Tần rốt cuộc hiểu rõ, cũng hiểu, tâm tư của Tư Mã Duệ, nam nhân có thể dụng tâm đến tận đây, nàng xác thực vô pháp trách cứ hắn điều gì.
Thật muốn nói cái gì đó, chỉ có thể nói, “Nhan Phi Tuyết” không có phúc phận này, kiếp này đã định trước cùng hắn vô duyên!
Tô Tần tiêu tan cười, tối nay, có lẽ sẽ có chút sầu não, thế nhưng nàng lại phá lệ rộng rãi, bởi vì Nhan Phi Tuyết đáy lòng kia khối vướng mắc cuối cùng cũng cởi ra!
Tô Tần dưới đáy lòng đối “Nhan Phi Tuyết” nói: Ngươi đều thấy được rồi, lúc nên buông tay, tự nhiên nên buông tay, thành toàn cũng là loại biểu hiện của yêu!
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên ánh lửa thoáng hiện, ngay sau đó trận khói đặc tràn vào.
_ Đây là…- Tô Tần vội vã lao ra ngoài phòng, lại ngạc nhiên phát hiện, ngoài thư phòng ánh lửa ngút trời- Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Khói đặc cuồn cuộn, sặc làm nàng lệ rơi đầy mặt, Tô Tần che mặt, hướng ra ngoài nhìn.
đạo nhân ảnh theo chỗ cháy hiện lên.
_ Đứng lại! - Tô Tần quyển tay áo, hướng người nọ phóng đi.
Phi thân vọt tới bóng người trước mặt, người nọ đột nhiên ngây ngẩn cả người chút, tựa hồ là không nghĩ tới sẽ có người ở chỗ này.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn, phát hiện đối phương chỉ là cái hắc tiểu tử nhỏ gầy, mắt lập tức lộ ra chẳng đáng cùng sát khí.
Không nói lời, liền giơ đao hướng nàng bổ tới.
Phóng hỏa! Tô Tần mẫn tiệp lắc mình tránh thoát, sau đó cú giơ chân, đem đao trong tay hắn đá bay, sau khi hạ xuống lập tức cú móc chân, thẳng đánh hắn rớt đài.
Tất cả động tác hành văn liền mạch lưu loát, lưu loát cấp tốc.
Người tới còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tô Tần quét chân cấp đánh ngã.
Tô Tần lập tức đưa hắn đè xuống đất, đem tay hắn bắt chéo ở sau lưng, sau đó phen lột xuống mặt nạ của hắn.
Hé ra khuôn mặt xa lạ!
_ Ngươi là ai! - Tô Tần dùng sức ngắt cái, nghiêm nghị hỏi- Nói, tại sao muốn phóng hỏa!
Ai ————
Người tới ninh chút chân mày, hắn không nghĩ tới thân thủ của đối phương mẫn tiệp như vậy, lần này thực sự là tài liễu!
_ Nói, nếu không ta đem cánh tay ngươi bẻ gãy! - Đang khi nói chuyện, Tô Tần lại dùng chút lực.
_ A!!! - Người tới rốt cuộc nhịn không được, hô lên.
_ Nữ nhân, là ngươi sao! - Đúng lúc này, từ chỗ âm u đột nhiên truyền đến thanh âm của Nốt Ruồi Đen.
Tô Tần quay đầu lại, lại nhìn thấy Nốt Ruồi Đen đang từ chỗ âm u lộ ra nửa cái đầu, hướng bên này đi tới.
_ Sao ngươi lại tới đây! - Tô Tần trong lúc nhất thời nhanh thần, người tới thừa dịp nàng phân thần trong nháy mắt, kim thiền thoát xác, thoát thân trốn.
_ Đứng lại! - Tô Tần bị hắn đẩy ngã xuống đất, lúc đứng dậy muốn đi truy, tay lại bị Nốt Ruồi Đen kéo.
_ Đừng đuổi theo, chúng ta đi nhanh lên! - Nốt Ruồi Đen kéo tay nàng tựu vãng ngoại bào.
_ Ngươi tới làm gì! - Tô Tần có chút tức giận, không phải đã kêu hắn và Hạnh nhi ở bên ngoài chờ sao!
_ Ta tới cứu ngươi a! - Vốn hắn là ở bên ngoài chờ, kết quả trong vương phủ nổi lên đại hỏa, hắn nhất thời nóng ruột, cũng không nghĩ nhiều liền vọt vào.
_ Ngươi, ngươi thật hồ đồ! - Tô Tần lúc này thực sự là nổi khí vô cùng, nếu không phải là hắn lỗ mãng xông tới, nàng sớm bắt được thủ phạm, còn chưa kịp hỏi, người đã chạy!
_ Đừng động , đi trước lại nói!
Nốt Ruồi Đen nhìn phía sau thư phòng, đại hỏa nương gió thổi như lửa xà nhả độc, cuồn cuộn nổi lên thật cao, hướng nơi đó đánh tới.
_ Không được, ta phải đi vào! - Tô Tần đột nhiên nhớ tới bức họa trong thư phòng kia.
Kia là hắn dùng tâm mà vẽ tranh, chẳng biết tại sao, nàng không muốn tác phẩm hết sức dụng tâm cứ như vậy mà bị thêu hủy đi.
_ Uy, ngươi điên ư! - Nhìn thấy nàng giãy tay của mình, lại hướng thư phòng phóng đi, Nốt Ruồi Đen thấp giọng kinh hô lên.
Thư phòng là do thanh trúc kiến thành, rất dễ cháy, mới vừa rồi còn chỉ là tinh điểm mồi lửa, hiện tại lại đột nhiên đột ngột từ mặt đất mọc lên, hỏa thế hung mãnh.
Không thể để bị đốt được!
Tô Tần cuồn cuộn nổi lên tay áo, che mũi, cúi đầu hơi vọt đi vào.
Vọt tới băng ngọc phía sau sa trướng mỏng, bức họa kia vẫn còn bình yên vô sự.
Hoàn hảo!
Tô Tần dưới đáy lòng thở phào cái, nàng vội vã đem họa gỡ xuống, cẩn thận mà nhanh chóng cuộn lại, che ở trước ngực.
Xoay người chuẩn bị rời đi thời gian, đạo xà ngang đột nhiên rớt xuống…
Trúng tên Tô Tần vô ý thức lui về phía sau bước, cây xà ngang xẹt qua cánh tay mà nàng che chở tranh cuộn, rơi ở trên mặt đất.
A ——————
Nhìn chút, cánh tay vì bảo vệ tranh cuộn, bị hỏa tổn thương mảnh, nóng rực đau đớn trong nháy mắt tập trung vào trong đầu, cắn chặt răng, Tô Tần nhíu chặt chân mày.
_ Nữ nhân! - Cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Nốt Ruồi Đen, có chút gấp bất an- Mau ra đây, có người hướng bên này chạy tới!
Tô Tần cũng không kịp lo cho thương trên tay, vội vã ôm chặt tranh cuộn, mẫn tiệp nhảy qua cây xà ngang, chạy ra khỏi ngoài cửa.
Mới vừa đến cửa, liền thấy đến quản gia mang theo rất nhiều người, tay cầm cây đuốc hướng bên này vọt tới.
_ Ngươi làm cho Hạnh nhi phóng khói sao! - Tô Tần hỏi vội.
_ Ân, ta kêu nàng trước thời gian phóng! - Nói xong, Nốt Ruồi Đen hướng phương hướng cửa sau nhìn nhìn, quả nhiên, cỗ nồng đậm khói đen mềm rủ xuống dựng lên.
_ Quản gia, ngài xem, cửa sau có ai nấu cơm! - Lúc này, đạo kinh hô truyền ra.
_ Buồn cười, Tiểu Tam ngươi dẫn người đi ra sau nhìn, người còn lại theo ta, đều đem mắt mở to cho ta, không được để cho người nào chạy thoát, nhớ kỹ nếu có cái sơ xuất gì, các ngươi đều chịu không nổi! - Quản gia nhanh nhẹn phân phó.
_ Dạ! Mọi người lĩnh mệnh đều từng người tan đi.
_ Chúng ta đi cửa trước! Tô Tần mang theo Nốt Ruồi Đen thừa dịp hỗn loạn, kéo lại thắt lưng, hướng phía phương hướng trước môn chạy nhanh.
Ngay lúc bọn họ sắp đến mục đích, phía sau lại vang lên thanh âm bén nhọn.
_ Đứng lại! - Ngay sau đó đạo thanh âm xé gió bay vụt đến.
Đoạt ——————
đạo mũi tên nhọn bay thoáng qua, thẳng tắp cắm vào trên sàn phía sau cửa.
Đoạt lại tiếng xé gió mà đến!
_ Cẩn thận! - Tô Tần đẩy ra Nốt Ruồi Đen, đạo khác mũi tên nhọn, thẳng tắp cắm vào bả vai của nàng.
A!!!
Tô Tần kinh hô lêm, tay run lên, tranh cuộn từ trong ngực rơi xuống, nàng che vai phải, mồ hôi lạnh lập tức toát ra thái dương.
_ Nữ nhân! - Nốt Ruồi Đen vội vã chạy tới, đỡ lấy nàng, cấp thiết hỏi.
_ Ta, ta trúng tên! - Tô Tần số chết nắm lấy vai phải, máu như dòng suối nhỏ, bừng lên- Ngươi đi trước! - Nói xong, nàng phen đẩy Nốt Ruồi Đen.
_ Ta không đi, ta không thể bỏ lại mình ngươi! - Nốt ruồi đen vội vã nâng dậy nàng, tay lại chạm trúng mảnh ẩm ướt- Ngươi chảy rất nhiều máu, phải nhanh trị liệu!
Đau ——————
Vừa mới vừa động thủ, chân mày của nàng đều ninh thật chặt lại, cắn chặt môi đến đáng sợ.
_ Người tới, tên phóng hỏa ở bên này! - Có người hô to nói.
Không xong!
Tô Tần âm thầm kinh hô, người này mang theo hộ viện tới!
Xoay người nhìn lại, đám đuốc lớn, xem ra là không ít người!
Tô Tần hạ quyết tâm, cắn răng cái, đem Nốt Ruồi Đen đẩy dời đi ra ngoài cửa lớn.
_ Uy, nữ nhân, ngươi làm gì vậy! - Nốt Ruồi Đen còn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đẩy ra.
_ Mang Hạnh nhi đi! - Lúc môn khép lại, hắn nghe được câu nói sau cùng.
_ Nữ nhân! - Nốt Ruồi Đen số chết (Cứng đầu, kiên quyết) gõ đại môn, lại chỉ nghe được bên trong mảnh ồn ào náo động ngút trời.
Thùng thùng thùng ————————
Hắn số chết gõ, quát- Nữ nhân ngốc, nữ nhân ngốc, làm anh hùng làm gì, ai muốn ngươi cứu, ngươi là đứa ngốc! Đại ngu ngốc!!!
Lệ, rốt cuộc không thể tiếp tục khóa ở trong hốc mắt, như là thác nước, ào ào chảy ra.
_ Vì sao, tại sao muốn làm như vậy! - Nốt Ruồi Đen nắm tay để ở trên ván cửa, đỉnh đầu dừng ở ngay khuỷu tay, thấp giận, vì sao…
Nhan Phi Tuyết, ngươi là đại ngu ngốc!!!!!!!
Trong đêm tối, đạo hỗn loạn tự trách cùng bi thương rống giận phá tan bầu trời đêm.
Ha hả ————————
Ta đúng thật là ngu ngốc a! Lại làm chuyện lỗ vốn như vậy!
Tô Tần che chặt vai phải, dựa ván cửa, mất đi khí lực, trượt rơi xuống, mang trên mặt bất đắc dĩ cay đắng, quay đầu nhìn lại phía sau ván cửa.