_ Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao, dù sao trước cũng phải đem phiền phức hiện nay giải quyết rồi hãy nói!
Nàng bây giờ vẫn là người được bảo lãnh, người bảo lãnh ở đâu còn không biết, nàng có thể hướng đi đâu!
_ Ngươi đây không cần lo lắng, sẽ có người giúp ngươi giải quyết…
_ Ai?
_ Ngươi không cần biết là ai, nói chung, phiền toái của ngươi rất nhanh sẽ giải quyết- Quỷ mặt người ngước mắt nhìn nàng- Chờ chuyện nơi đây giải quyết, ngươi liền đi Yên Môn Quan đi!
_ Yên Môn Quan?
_ Ân…
_ Tại sao là nơi đó! - Nàng nghĩ tới rất nhiều địa phương, lại thật không ngờ là nơi đó.
_ Ngươi biết vì sao nơi đó được xưng là Yên Môn Quan không? Quỷ mặt người lúc này ngữ khí lại là dị thường ôn hòa, Tô Tần nghe được ra, giữa ngữ khí của hắn còn mang theo tia tự hào.
_ Không biết…
_ Này đầu tiên phải từ vị trí mà nói lên…- Quỷ mặt người tựa hồ đối với Yên Môn Quan này hết sức quen thuộc, càng nói cảm giác càng giống hướng dẫn viên du lịch.
Tô Tần nhìn hắn đuổi cũng đuổi không đi, chính mình mặt lại đau, vai lại đau, cũng ngủ không được, đơn giản liền nghe chuyện xưa của hắn đi!
_ Yên Môn Quan là địa giới quan hệ ngoại giao của Khưu Hoàng quốc cùng Lệ Nguyệt quốc, từ trước vốn là vùng giao tranh của binh gia, Yên Môn Quan bên ngoài có vô số núi cao ngăn trở, là vùng đất bằng phẳng địa thế, bên trong Yên Môn Quan có đường đại lộ nối thẳng kinh đô, nếu mà Yên Môn Quan thất thủ, như vậy quân địch liền tiến quân thần tốc, đánh thẳng tới kinh đô, bởi vậy, thủ hộ Yên Môn Quan là công việc Lịch Đại đế vương thập phần quan tâm, dĩ vãng Yên Môn Quan luôn luôn ở vào chi cảnh bấp bênh nguy hiểm, thẳng đến khi Yến gia đóng quân, Yến gia dũng mãnh thiện chiến lấy cuồng phong chi thế quét ngang ngoại nội quân địch xung quanh Yên Môn Quan, đem quân địch bức lui cách Yên Môn Quan dặm , đến tận đây Yên Môn Quan mới xem như là có thể nhất thời thái bình.
Tô Tần lúc này lại là vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng thập phần thích nhân vật anh hùng, hồi xưa sư phụ cũng hay kể cho bọn nhỏ các nàng về các chuyện tích của nhân vật anh hùng.
Từ nhỏ hun đúc đã làm cho Tô Tần đối với nhân vật anh hùng sinh ra cảm giác vô cùng sùng bái, dùng theo phương thức hiện đại mà nói, chính là bộ tộc truy tinh (Truy binh + tinh anh), bất quá, Tô Tần nàng truy cũng không phải là vật bình thường, vậy cũng đều là đời kiêu hùng, đời hào kiệt!
_ Yến gia trú đóng ở đó, dân chúng địa phương vì kỷ niệm Yến gia anh dũng tác chiến, do dó thượng biểu triều đình, lấy mệnh danh của Yến gia đến đặt tên cho nơi đó.
Thì ra là siêu cấp minh tinh bộ đội, cho nên mới có thể được vinh dự đặc biệt như vậy!
_ Như vậy Yến gia bây giờ còn trú đóng ở đó không? - Tô Tần đột nhiên rất muốn gặp như vậy anh dũng Yến gia- Có cơ hội ta nhưng thật ra muốn biết chút về Yến gia đến tột cùng là hạng bộ đội tinh nhuệ cỡ nào!
_ Ngươi… – Quỷ mặt người lần thứ ngạc nhiên nhìn nàng.
_ Gì chứ! - Tô Tần đối với ánh mắt của hắn nhìn mình vạn phần không hiểu, rất giống là thấy quỷ, sắc mặt của nàng đáng sợ như vậy sao!
_ Ngươi quả thật đều không nhớ rõ! - Lúc nói chuyện, quỷ mặt người lại đến gần mấy phần, đáy mắt tựa hồ muốn nhìn thấu tròng mắt của nàng, nhìn triệt để.
_ Ta không phải nói với ngươi sao, ta mất trí nhớ, mất trí nhớ, hiểu chưa! - Tô Tần rất lớn liếc hắn cái, chỉ chỉ đầu của mình- Mất trí nhớ ta thế nào còn có thể nhớ nổi cái gì chứ!
Quỷ mặt người nhẹ nhàng mà than tiếng- Kỳ thực, như vậy cũng tốt…
Cũng tốt?!
Tô Tần trừng mắt nhìn hắn, chỗ nào mà coi như thật tốt chứ!
Nàng đây không phải là mất trí nhớ, là bởi vì thân thể chủ nhân này sớm mất, nàng bất quá là mượn xác hoàn hồn mà thôi, vì thế căn bản không có ký ức của Nhan Phi Tuyết, cái gọi là mất trí nhớ bất quá chỉ là cái cớ.
_ Người cầm đầu của Yến gia là phụ thân của ngươi Nhan Tần Thiên (Họ Nhan và Yến gọi giống nhau)…- Quỷ mặt người đưa tay mở ra, nhìn ngọc linh lung trong lòng bàn tay, trong giọng nói là nhàn nhạt đau thương.
_ Của ta, phụ thân…- Tô Tần cúi đầu nhìn ngọc linh lung trong tay hắn, đáy lòng cũng dâng lên tia đau xót.
Quỷ mặt người ánh mắt buồn bã, chỉ vào ngọc linh lung nói- Đây cũng là hắn để lại cho ngươi đồ gia truyền trân quý nhất.
_ Cứ như vậy viên ngọc thạch, cũng được xưng là đồ gia truyền trân quý? - Tô Tần chỉ vào ngọc linh lung trong tay hắn, kinh ngạc không ngớt.
Không phải chứ! Nàng cho rằng tốt xấu gì cũng là hộ quốc đại tướng quân, tốt xấu gì cũng là quan nhất phẩm, lão nhân gia ông ta tài sản tính sao cũng sẽ không keo kiệt đến nỗi này, vậy mà, lão nhân gia ông ta thật đúng là đủ liêm khiết làm theo việc công, liêm khiết đến nỗi tay áo trống trơn lun, thanh liêm quá mức rồi.
_ Ngọc linh lung không chỉ là viên ngọc thạch! - Quỷ mặt người tựa hồ có chút tức giận, đối với thái độ Tô Tần như vậy xem nhẹ, hắn rất là bất mãn.
_ Hừ, ta xem chưa chắc, nhìn ngang nhìn dọc cũng bất quá chỉ là viên ngọc thạch mà thôi= Tô Tần chợt nhíu mày, trong mắt lộ ra chẳng đáng.
Chẳng đáng của nàng lần thứ chọc giận hắn, quỷ mặt người nghiêm mặt nói- Ngọc linh lung thế nhưng thiên hạ chí bảo, không nói đến nó là từ đệ nhất thiên hạ Phù Nhất Thiên tuyệt thế chi tác, kỳ nghệ cao siêu còn là viên kỳ thạch trân bảo khó có được, hơn nữa bản thân nó còn cất giấu thiên đại bí mật, cũng đủ để làm cho nó trở thành trân phẩm hiếm có khiến thiên hạ hào kiệt cạnh tranh chấp đoạt!
_ Nga…- Tô Tần giờ mới hiểu được, vì sao hắn hao hết tâm tư muốn đoạt được món bảo vật này, nguyên lai vật này còn có như vậy huyền cơ- Như vậy nó rốt cuộc có nhiều thiên đại bí mật nào chứ?
Quỷ mặt người lần này đảo lại không có trả lời ngay, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng cái, bất quá cái nhìn kia lại bao hàm thâm ý.
_ Cái này ngươi phải đi khai quật, ngọc linh lung vốn là đồ gia truyền Yến gia các ngươi, tự nhiên cũng phải do ngươi tới cởi ra- Quỷ mặt người chỉ chỉ nàng.
_ Lại là ta! - Tô Tần đột nhiên cảm giác tình huống không ổn, sau đó nàng cảnh giác nhìn quỷ mặt người, thân thể hướng sàng nội lùi lại- Ngươi sẽ không phải lại muốn đối với ta hạ độc chứ!
Nha nha, người này cũng chỉ có chiêu này thui!
_ Ha hả, lúc này thế nào nhát gan, ta không cần thiết hạ độc!
_ …- Bỗng nhiên đợt lạnh run, Tô Tần trong lòng lập tức hiện lên tia dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên…
_ Ngọc linh lung không chỉ là đồ gia truyền Yến gia các ngươi, còn là thiên hạ chí bả, người mơ ước nó rất nhiều, bây giờ nó lại trở về trong tay của ngươi, trừ phi ngươi có thể tìm được bí mật của ngọc linh lung, bằng không người mơ ước ngọc linh lung sẽ không bỏ qua ngươi!
Lần này Tô Tần thực sự muốn quyền đánh chết người này, nha nha, thì ra này năng thủ sơn dụ nàng kiếp này là ném không ra được!
_ Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp đỡ ngươi tìm được bí mật của ngọc linh lung, cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn, thẳng đến ngươi tìm được bí mật mới thôi- Quỷ mặt người lúc này trong mắt là trịnh trọng thần tình.
_ Như vậy ta phải đi đâu mới có thể cởi ra bí mật của ngọc linh lung đây? - Tô Tần cảm thấy hắn hôm nay tới đây mục đích không hề bình thường.
_ Yên Môn Quan!
_ Ha hả, ngươi nói như vậy, ta là không thể không đi Yên Môn Quan! - Nha nha, vòng tới vòng lui, hắn lại đem chính mình quấn đi vào!
Nửa đêm làm mộng đẹp! _ Phải! Không thể không đi! - Trong giọng nói là ý vị kiên định.
_ …- Tô Tần không nói gì, này so với hạ độc nàng còn lợi hại hơn, đây là ép nàng dẫn theo lời chú cẩn cô, vô luận nàng đi tới chỗ nào, hắn nha chỉ cần đọc chú ngữ, nàng liền sẽ nhức đầu không dứt, tự nhiên có điểm đồng tình với Tiểu Tôn Tôn!
_ Thế nhưng…- Hắn ngữ phong đột nhiên vừa chuyển- Thế nhưng, ngươi lại đem vật trân quý mà phụ thân ngươi để lại cho ngươi đơn giản giao cho người khác, ngươi khinh suất như vậy, thật sự làm Yên tướng quân thất vọng đau khổ! - Quỷ mặt người trong giọng nói mang theo hơi không vui.
Tô Tần lúc này mới nhớ lại, ngọc linh lung là ở trên người Tư Mã Duệ tìm được, đoán chừng là Nhan Phi Tuyết trước giao cho hắn, chẳng lẽ là Nhan Phi Tuyết cho hắn tín vật đính ước!?
Nếu như phải, Nhan Phi Tuyết quả thật yêu hắn sâu vô cùng a! Nàng đem vật quan trọng như vậy giao cho người nam nhân, giống như là đem tính mạng của nàng cũng cùng giao phó cho hắn!
Đáng tiếc, cuối cùng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!
Tư Mã Duệ cuối cùng không có minh bạch thâm tình của Nhan Phi Tuyết, cũng phụ mối tình thắm thiết của nàng.
_ A, ngươi nếu như còn trẻ, cũng sẽ hiểu, hoa nếu cố ý rơi xuống nước, không có gì ngoài vu sơn thì là vân đích tình thâm ý nồng…
Tô Tần than nhẹ tiếng, hoa rơi lại không biết trôi sẽ về nơi nào, cuối cùng hóa thành bi phẫn.
_ Ý của ngươi là nói, ta rất già? - Quỷ mặt người cảm thấy lông mày bắt đầu nhảy.
_ Không phải rất già, là căn bản nhìn không ra ngươi có bao nhiêu lão! - Tô Tần dùng sức lật cái liếc mắt- Cả ngày đều đeo mặt nạ, quỷ mới biết được ngươi bao nhiêu tuổi, nếu như ngươi thất lão bát thập, chỉ cần mang lên mặt nạ, lại nắm bắt giọng nói nói chuyện, giả trang thành cái người trẻ chừng - tuổi cũng không phải là không thể nào!
Tô Tần cuối cùng nhịn không được trêu chọc hắn phen.
_ Ngươi! - Quỷ mặt người lại lần thứ tức giận đứng lên.
Bất quá lần này hắn không có lập tức xoay người rời đi, nhìn người trước mắt mang vẻ mặt “Ngươi có thể làm gì ta chứ” đúng là nha đầu thích ầm ĩ, hắn cảm thấy lần tới cần phải cấp chanh chua nha đầu này bộ “Thuốc câm”.
Mỗi lần nàng đều đem hắn quở trách đều không chừa chút mặt mũi, tức giận đến hắn răng lợi oán hận!
_ Ta đi đây, ngọc linh lung ta sẽ thay ngươi trước giữ gìn kỹ, ta cũng sẽ giúp ngươi, thẳng đến ngươi tìm được bí mật mới thôi…
_ Ngươi đến tột cùng là ai! - Trực giác tự nói với mình, người này, nàng nhất định nhận thức!
_ Ha hả, ngươi muốn xem diện mục thật sự của ta? - Quỷ mặt người đáy mắt xẹt qua mạt giảo hoạt, lúc này hắn cuối cùng cũng có lần cơ hội trêu đùa nàng.
Tô Tần lập tức nhìn thấy mạt giảo hoạt kia nơi đáy mắt hắn, trộm cười vung lên, nheo lại song mắt nhìn hắn, chờ xem hắn diễn trò thế nào.
_ Bất quá…- Quỷ mặt người tới gần nàng- Có thể nhìn thấy diện mục thật sự của ta, chỉ có loại người!
_ Kia là loại người gì? Vì phối hợp hắn, Tô Tần cố ý giả ra vẻ mặt vô cùng tò mò.
_ Người chết! Hoặc là…- Hắn bỡn cợt nhìn Tô Tần liếc mắt cái, hí cười nói- Hoặc là phu nhân của ta.
Ngạch ————————
Tô Tần thái dương tích ra mồ hôi lạnh, nha nha, lời thoại này thế nào nghe quen thuộc như vậy nhỉ…
_ Ngươi nhưng thật ra nói chút, ngươi muốn trở thành loại nào người? Ân? - Quỷ mặt người nhìn thấy nàng vẻ mặt ngượng nghịu, đáy lòng ngày càng có loại đắc ý, khó có được nhìn thấy nha đầu kia thần sắc như vậy, không nghĩ tới nàng cũng có ngày bị té nhào.
Vậy mà…
Ngay lúc hắn dương dương tự đắc, Tô Tần lại rất lớn ngáp cái, duỗi lại thắt lưng, biểu hiện ra thái độ cực độ buồn chán nói- Ta chỉ muốn làm kẻ có tiền!
Thẹn thùng a! ! ! Quỷ mặt người dưới đáy lòng thất vọng không ngớt, rõ ràng có cơ hội hòa nhau ván, vì sao hắn vẫn bị thất bại!
Nha đầu kia trong đầu rốt cuộc là chứa cái gì!
Buổi tối, Tô Tần rơi vào nặng nề ngủ mê man.
Trên mặt phù thũng đắp thuốc của quỷ mặt người, sưng khá đau, nhưng là trên bả vai của nàng trúng tên lại thủy chung không có tốt hơn bao nhiêu, lúc nào cũng truyền đến đau làm cho nàng liền trong mộng cũng đều níu chặt chân mày.
Giữa mơ hồ, tựa hồ có người ngồi ở bên giường, bàn tay hơi lạnh lẽo nhẹ nhàng ôn nhu phủ chiếm má trái của nàng.
Vậy ôn nhu, vậy quý trọng, tựa hồ vuốt ve là nhất kiện cực kỳ trân quý bảo bối, bị hắn nhẹ nhàng xoa trôi qua địa phương, không còn đau đến bỏng rát, mà thoải mái vô cùng.
Ân ————————
Trong lúc ngủ mơ, Tô Tần thoải mái mà nói mớ ra tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ hướng bàn tay ôn nhu của hắn mà nhẹ nhàng cọ cọ, như mèo con biếng nhác cùng nhu thuận.
Nhu thuận của nàng tựa hồ làm hắn rất hài lòng, khóe miệng câu dẫn ra, bàn tay ôn nhu theo gương mặt nàng trượt xuống, linh xảo lướt qua trường gáy duyên dáng của nàng, sau đó nhẹ đẩy ra áo của nàng, theo kia như hồ điệp bàn mỹ lệ xương quai xanh, trượt đến trên vai phải của nàng.
Tay đụng chạm đến vết thương của nàng, đau đớn làm cho Tô Tần lại nhíu chặt chân mày, nàng vừa định mở mắt, lại độ phát hiện, mi mắt tựa như là bị đeo chì, mặc cho nàng thế nào cố gắng cũng không mở ra được.
Quanh thân giống như bông gòn, xụi lơ vô lực, liền giơ lên đầu ngón tay khí lực cũng bị không nổi.
_ Ngoan, ta sẽ đổi thuốc, có chút điểm đau, phải nhịn xuống nga…- Lại là đạo thanh âm cực kỳ ôn nhu kia.
Giữa ôn nhu mang theo nhè nhẹ nịch sủng, dường như kẹo đường, giữa mềm mại mang theo vị đạo mà nàng thích.
Băng vải trên vai bị hắn chậm rãi cởi ra, lộ ra vết thương vừa lớn vừa sưng, lợi hại mâu quang chợt tắt, hắn từ trong ngực lấy ra bình thuốc. Cẩn thận vì nàng tẩy trừ vết thương, sau đó lại đem thuốc bột tinh tế rắc lên miệng vết thương của nàng, dùng băng vải sạch sẽ lần nữa vì nàng băng bó kỹ vết thương.
_ Ngoan, nên uống thuốc…- Nâng dậy nàng, ôm vào trong ngực, hắn uống ngụm, sau đó nhắm ngay miệng của nàng, hôn lên.
Rõ ràng nàng đã khôi phục được có thể chính mình uống thuốc, thế nhưng hắn lại tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, như hoa anh túc, hút thành nghiện, không thể tự thoát ra được.
Giữa môi trằn trọc ôn nhu, củ ~ quấn quít lấy đây đó, liêu ~ bát khởi đây đó cảm giác nguyên thủy nhất đáy lòng kia, tinh hỏa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng không thể vãn hồi.
Hắn tham luyến dũ nồng, thật sâu quấn quýt lưỡi đinh hương của nàng, đem vẻ đẹp của nàng hảo nếm đủ mới bỏ qua.
Cảm giác động tình, hắn kìm lòng không đậu dùng tay đẩy ra áo của nàng, đường dọc theo da thịt bóng loáng xoa xuống…
Tay hắn mơn trớn mỗi tấc da thịt đều giống như là hỏa bàn cực nóng, thân thể nhịn không được run rẩy lên, Tô Tần giữa mơ mơ màng màng cảm giác trong cơ thể tựa hồ có đoàn hỏa thêu đốt, thân thể không ngừng mà mềm mại đi xuống, nàng vô ý thức vươn tay, ôm lấy cổ của hắn, hảo chống đỡ thân thể không ngừng mềm lại.
Đạt được của nàng đáp lại, động tác của hắn càng phát ra sâu ~ nhập, cúi người, đem nàng đặt ở trên giường, hôn dọc theo của nàng cổ đường xuống, nông sâu vết hôn như mưa to hướng nàng đánh tới…
Ngô ——————
Giữa môi nhẹ nhàng quanh quẩn tia ái ~ muội, như hoa hương mờ mịt tản ra… …
Ái ~ muội ~!!!!!!!!
cái giật mình bỗng nhiên đi qua đại não, Tô Tần bỗng nhiên mở mắt ra, dạo qua vòng, trong phòng như trước vắng vẻ, ngoại trừ nàng, lại không có người nào khác.