_ Cái kia chính là ta…- Hạnh Nhi kéo ra sàng vi, bên trong thình lình xuất hiện hé ra khuôn mặt quen thuộc.
_ Nốt Ruồi Đen! - Tô Tần kinh hô ra.
_ Hì hì, nữ nhân, chúng ta lại gặp mặt! - Nốt Ruồi Đen dẫn đầu lên tiếng chào hỏi.
Ngạch ————————
Tô Tần không nói gì, quay đầu nhìn kẻ đầu đã cúi thấp đến nỗi bất kì lúc nào có thể rớt xuống sàn nhà Hạnh Nhi- Ngươi, ngươi đem hắn cùng mang lên thuyền!
_ Tiểu thư, hắn nói mình đắc tội Duệ vương gia, ở kinh thành là không thể ngốc đầu không nổi nữa, vì thế, hắn cầu ta dẫn hắn ly khai, ta…
_ Được rồi, quá trình không cần phải nói! - Tô Tần ngẫm lại cũng biết, liền Hạnh nhi cái loại tính tình mềm yếu này, làm sao sẽ chịu được nhõng nhẽo của hắn.
Thế nhưng, đương lúc ánh mắt của nàng quét đến phía sau hắn, nàng ngây dại- Sau thân ngươi còn cất giấu cái gì? - Hình như nàng lại thấy được bóng người, không phải là ảo giác đi, cỗ dự cảm chẳng lành xông lên đầu.
_ Ngạch, cái kia, này, ta có thể giải thích chút, ta nói rồi, ta trên có lão, dưới có tiểu, cái phần trên kia ta đúng là lừa ngươi, bất quá phần dưới có tiểu này…- Nói hắn nhường ra thân thể, lộ ra hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng đáng yêu.
_ Ta xin chính thức tự giới thiệu chút, ta tên là Tần Như Ca, vị này chính là muội muội của ta, Tần Như Nguyệt, rất cao hứng có thể cùng ngươi cùng nhau lữ hành! - Nốt Ruồi Đen nhưng thật ra có vẻ rất cao hứng, thoải mái bắt đầu giới thiệu chính mình.
_ Ngạch…- Tô Tần lập tức cảm thấy trước mắt đột nhiên thổi qua đại tự —— con chồng trước!
Trước mắt một mảnh đen kịt, Tô Tần che trán, tìm chỗ nào đó chống đỡ ngồi xuống.
_ OH MY GOD! - Nàng phải nuôi sống Hạnh nhi cùng bản thân mình đã rất khó, hiện tại lại muốn nuôi sống thêm người, ngày của nàng thật không có cách nào qua nổi mà, chẳng lẽ thực sự không có duyên làm người giàu có sao!
Bất quá, hình như, mình đây từ lúc bắt đầu suy ngẫm lại, muốn làm người giàu có, tỷ lệ so với trung lục hợp màu còn thấp hơn!
_ Tiểu thư…- Hạnh nhi nhìn thấy Tô Tần bộ dáng đau khổ như vậy, biết mình lại mang đến đại phiền toái cho tiểu thư.
_ Uy, nữ nhân, ngươi đừng làm bộ dáng đau đầu như vậy, ta đâu có nói ta sẽ ăn ở không trả tiền, cùng lắm thì ta làm công cho ngươi, ngươi chỉ cần bao ta ăn ở là được, còn tiền công, ta vì nể tình ngươi nên miễn cho đấy!
_ Ngươi còn dám đòi tiền công! - Tô Tần nổ khí đầy trời- Ngươi vốn là muốn ta nuôi sống gia đình ngươi!
Còn dám ý tứ nói tạm miễn tiền công cho nàng, nàng còn đang vô công, đi nơi nào cho hắn tiền công!
_ Ca ca…- Nữ hài tử khiếp đảm đi tới bên người Như Ca, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm cô gái trước mắt- Nàng thật hung dữ nga, chúng ta lại bị đuổi đi nữa sao?
Lại?! Tô Tần nhìn nhìn nàng, chẳng lẽ nói, trước đây thường xuyên có người đuổi bọn hắn đi.
_ Ngạch…- Tô Tần nhìn nàng, tâm lại mềm nhũn đi xuống- Ai, không có, không ai sẽ đuổi các ngươi đi! Các ngươi an tâm cùng ta đi!
Ai, ái tâm của nàng lại tràn lan, ai kêu nàng luôn luôn thích nhìn thấy kiểu nữ hài tử đôi mắt to ngập nước sợ hãi cầu xin mình nhỉ!
Cứ như vậy, Nốt Ruồi Đen cùng muội muội của hắn cứ như vậy ở trên thuyền, Tô Tần thì hoàn toàn không khách khí lấy bộ dáng lãnh đạo, vênh mặt hất hàm sai khiến lệnh hắn làm này làm cái kia, dùng tốt đến triệt để cái thứ gọi là tiền công theo như lời từ trong miệng hắn nhảy ra.
Nốt Ruồi Đen hối hận không kịp, nữ nhân này căn bản là “Cọp mẹ” tiêu chuẩn, hắn căn bản không thể quá trông chờ vào thiện tâm của nàng!
Ở trên “Phẩm Hương các” an tâm ngây người ngày hậu, Tô Tần nghênh đón sinh nhật lần thứ nhất của nàng ở thế giới này.
_ Sinh nhật của ta? -Tô Tần chỉ vào chính mình kinh ngạc không ngớt, sinh nhật lần cuối của nàng là ở khi nào trôi qua, nàng đều quên, chỉ là vừa tới thế giới này không lâu, lại dường như qua rất nhiều năm, hồi ức qua lại như từng đoạn trong cuộn phim trắng đen, ở trước mắt thoáng cái đã qua, linh tinh thỉnh thoảng, lại cũng không cách nào thấu thành phần trí nhớ đầy đủ, chẳng lẽ nàng thực sự cứ như vậy biến thành Nhan Phi Tuyết sau đó ở chỗ này, như vậy sống hết đời?
Không được! Nàng là Tô Tần, nàng không phải Nhan Phi Tuyết! Không phải! Nàng không muốn, cũng không thể quên chính mình!
_ Tiểu thư ngươi năm nay có nguyện vọng gì? - Hạnh nhi hỏi.
_ Nguyện vọng sao? - Tô Tần ngẩng đầu nhìn ánh trăng hướng ngoài cửa sổ- Ta hi vọng, từ hôm nay trở đi, quay lại làm chính ta! - Nàng quyết định không thèm làm Nhan Phi Tuyết! Nàng muốn làm Tô Tần.
_ Tiểu thư, điều này cũng có thể xem như là nguyện vọng sao! - Hạnh nhi lần đầu nghe nói có người lại muốn có nguyện vọng như vậy.
_ Ha hả, đó là nguyện vọng lớn nhất cho tới nay của ta, các ngươi sẽ giúp ta thực hiện chứ! - Tô Tần cười nói.
_ Như vậy ngươi nghĩ làm muốn làm người như thế nào? - Cổ Nguyệt như trước bộ dịu dàng lúm đồng tiền, nhìn Tô Tần trong mắt hơn phân tiếu ý không rõ.
_ Ta muốn làm Tô Tần, Tô Tần có thể trực diện thảm đạm nhân sinh! - Đúng vậy, nàng là Tô Tần, kiên cường Tô Tần, nếu như nói hạnh phúc là cái gì nàng không biết, như vậy, chí ít nàng biết chút, không thể quay lại làm chính mình, như vậy hạnh phúc sẽ cách ngươi rất xa, rất xa!
_ Tô Tần…- Cổ Nguyệt cúi đầu đọc lên, giống như lúc trước lần đầu nhìn thấy nàng, vậy thần tình nghiêm túc thả thâm tình.
_ Uy, nữ nhân, ta vẫn cảm thấy Nhan Phi Tuyết nghe hay hơn! - Tô Tần, cái tên thật là khó nghe, Nốt Ruồi Đen âm thầm không nói gì, chọn cái gì không tốt, phi chọn tên này, quả nhiên là nữ nhân không thể nói lý!
_ Ai cần ngươi lo…- Tô Tần không khách khí chút nào cho hắn cái cú đấm lên đâu- Nhớ kỹ, từ nay về sau, các ngươi phải kêu ta là Tô Tần, Tô công tử!
Từ giờ trở đi, nàng đem sẽ bắt đầu cuộc sống mới…
Tô Tần tay trì hoa lê bạch, cước đứng ở viên ghế, mặt vi phiếm ửng hồng, mùi rượu khắp người, đôi mắt linh trong đã sớm nhiễm sương mù, nói chuyện đều liên tục đánh ợ.
_ Là —— là…- Mơ hồ thanh âm tự mặt bàn truyền đến.
Hạnh Nhi bị nàng kéo cũng uống không ít, ghé vào trên cái bàn tròn, hơi vung lên nho nhỏ đầu, cố gắng mở song liêm đã sớm trầm trọng, trong mắt bây giờ, đã thấy tới Tô Tần.
_ Đến, cụng ly! - Tô Tần hào khí giơ lên chén rượu, tay cuồn cuộn nổi lên tay áo, đơn chân đứng ở trên cái băng ngồi, hét lớn tiếng- Phải uống cạn đó!
Mọi người sớm đã bị các cổ quái ca khúc của nàng làm ngạc nhiên vựng thất đảo bát oai, bây giờ vừa nhìn bộ dáng nàng như vậy, trong đầu chỉ có hiện lên mấy chữ —— không còn gì để nói!
_ Ngươi đã say rồi, đừng uống! - Cổ Nguyệt ngăn lại nàng, kéo qua tay nàng, đem chén rượu cầm xuống- Ta tống ngươi về phòng nghỉ ngơi thật tốt!
_ Không, ợ…ta không có say! - Tô Tần đánh cái ợ- Tiếp tục…ợ, uống rượu…
Nốt Ruồi Đen chỉ cảm thấy trước mắt hắc tuyến từng nhóm …
Hạnh Nhi đã sớm gục xuống bàn, ngáy khò khò đứng lên, Như Nguyệt ôm cánh tay ca ca nhìn vị bưu hãn nữ trước mắt này “Làm trò hề”, tiểu chau mày.
_ Được rồi, được rồi, ta biết ngươi không có say, bất quá, ta say, ngươi đỡ ta trở về phòng đi! - Cổ Nguyệt tựa hồ đối với thế nào trị người say rượu rất là có biện pháp, kéo qua tay Tô Tần, đem nàng ủng tiến trong lòng, sau đó đối Nốt Ruồi Đen nói- Ta tống nàng trở về phòng, các ngươi cũng sớm chút nghỉ ngơi đi!
_ Ca ca…- Nốt Ruồi Đen vốn muốn nói cùng nhau tống Tô Tần trở lại, bất quá Như Nguyệt bên người chăm chú kéo cánh tay của hắn, lăng là không thả hắn đi, thế là hắn cũng chỉ có thể làm cho Cổ Nguyệt hảo hảo tống Tô Tần, chỉ nói là chốc lát nữa sẽ đưa canh tỉnh rượu cấp Tô Tần uống.
☆☆☆☆☆☆☆
trận nhàn nhạt hoa hương khí dịu dàng mà đến.
_ Ngươi là ai? - Tô Tần ngẩng đầu lên nhìn Cổ Nguyệt, mắt mang men say hỏi.
Lại ở giữa mông lung, thấy được đôi con ngươi lưu chuyển tràn đầy hoa hoè.
Đối với con ngươi trông rất đẹp mắt, thâm thúy, sâu thẳm, yên tĩnh giống như thâm cốc vô tận, đạo ánh sáng như sao băng phồn hoa xẹt qua đầy trời, rơi xuống đáy cốc, vẫn như cũ tản mát ra oánh lượng quang hoa.
Ánh sáng ngọc trong con ngươi kia, cứ hoa hoè trong nháy mắt.
Liếc mắt cái vạn năm, trông mòn con mắt.
Chống lại hắn khắc kia, Tô Tần liền cảm giác mình ngã vào tọa tinh cốc kia, cứ như thế mà tiếp tục trầm luân đi xuống, mà không nguyện thức tỉnh.
_ Ngươi, là…thần tiên sao? - Tô Tần mở trừng mắt, mang theo ngây thơ tiếu ý hỏi.
tròng mắt phát ra mị quang như ánh sáng ngọc, khêu gợi môi mỏng câu dẫn ra hoàn mỹ độ cung, như hoa đào vi trán ở buổi tối kia say lòng người quang huy, phát ra thanh âm động lòng người dễ nghe.
_ Không, ta không phải thần tiên, ta là tướng công của ngươi.
_ Tướng…công? - Tô Tần hiển nhiên còn đang ở giữa mơ hồ, mi giữa hơi nhăn lại- Tên của ngươi thật kỳ quái nga…
_ Ha hả…nương tử thật thú vị, ta là tướng công của ngươi, ta kêu Hồ Thanh Ca, nhớ kỹ, tướng công của ngươi tên là, Hồ Thanh Ca, đừng quên- Trầm thấp lại mềm nhẹ tiếng cười theo giữa môi của hắn phát ra, lại giống như trời chi tiếng nhạc, tuyệt vời vô cùng.
Tô Tần nghe được như mê như say, lưu luyến si mê xoa đôi môi của hắn, nàng thật muốn biết, môi của hắn làm sao sẽ phát ra thanh âm như vậy say lòng người.
_ Tướng công, Hồ Thanh Ca…- Nàng giống như là mê muội, ánh mắt rời rạc, ánh mắt si mê nhìn hắn.
_ Đúng vậy, nương tử của ta, ta chờ ngươi đã lâu- Hắn ôn nhu như gió lời nói lần thứ vang lên ở bên tai- Rốt cuộc, ta rốt cuộc đã đợi được ngươi đến rồi.
Ôn nhu ngữ điệu, thâm tình ánh mắt, dường như mang theo ma lực, thật sâu đem nàng hấp dẫn, khắc kia, trong mắt nàng chỉ có hắn.
Tô Tần khẽ gọi tên của hắn- Hồ — Thanh ————
chữ cuối cùng cũng chưa kịp ra khỏi miệng, bởi vì đôi môi nàng đã bị đôi môi ôn nhuận thật sâu phong tỏa.
Hảo ngọt!
Tô Tần chỉ cảm thấy cỗ tinh khiết ngọt chính chậm rãi chảy vào trong miệng, kèm theo loại mê luyến khó có thể nói được, dưới đáy lòng lan tràn, nàng khát vọng loại thơm ngọt thấm nhân tâm này, khát vọng cái loại cảm giác dễ chịu phát ra từ đáy lòng này.
Không giống với cái loại cực nóng trước đây, nụ hôn của hắn rất ôn nhu, ôn nhu đắc tựa như là trận gió nhẹ mang chút cám dỗ, xúc động kia nhất thời tê liệt toàn thân, thân thể nhịn không được trận trận run, nhưng lại cực độ trầm luân.
Nàng vươn tay, để ở cổ của hắn, đưa hắn kéo gần.
Cái tiểu động tác này của nàng, làm cho Hồ Thanh Ca như được cực đại cổ vũ, tay hữu lực trói chặt ở thắt lưng mảnh khảnh của nàng, trằn trọc nhiều lần nếm ngây ngô tốt đẹp hảo của nàng.
Song linh liêu khởi, bay vào gió đêm thanh lương, lại thủy chung thổi không tiêu tan phòng kiều diễm này.
Nụ hôn này, rất dài, tựa hồ đã trải qua nửa thế kỷ, nó như là đang tuyên thệ cái gì, tựa hồ, rất sớm trước đây, bọn họ liền đã hẹn thề với nhau.
thệ ngôn, cả đời hứa hẹn.
Ngay lúc Tô Tần cho rằng muốn tới đạt thiên đường khắc kia, môn phanh tiếng bị đá văng ra, gầm lên giận dữ tùy theo dựng lên.
_ Hồ —— Thanh —— Ca! - Tư Mã Hằng anh tuấn dáng người xuất hiện ở cửa.