Cái gì gọi là không cần cân, phải dựa vào đoán a! Lại nhìn đám người ở chung quanh chút, trước thật vất vả mới đi qua ván đầu tiên, bây giờ lại bị ngăn ở chỗ này, kỳ thực cũng trách không được bọn họ, đều là đám tứ chi phát triển, cửa thứ nhất qua được, đó là do dư khí lực, tới cửa thứ , lại phải dùng não nghĩ, đối với bọn người đều dựa vào tứ chi để kiếm cơm, đoán chừng lại là điểm khó!
Bất quá quay đầu lại ngẫm nghĩ, vị trang chủ đại nhân này đích xác khó lường, chỉ là thiết tạp sàng chọn ra bộ thủ pháp cao minh, đích xác không phải người thường có thể nghĩ ra.
Tô Tần bỗng phát hiện trong đống người tới ứng cử thi, có người rất là đặc biệt, hắn mày thanh mắt đẹp, bộ dáng tư tư văn văn khiến cho Tô Tần chú ý.
Trong đống người tới ứng thi, người có thể đi qua cửa thứ nhất đến nơi này, ngoại trừ nàng cùng hắn, những người còn lại đều là bộ hữu dũng vô mưu, cho nên nàng đối người này có chút cảm giác “Ngưởi đồng hương”.
_ Vị huynh đài này, nhĩ hảo- Tô Tần đi tới cùng hắn lên tiếng chào hỏi.
Người tới chỉ là ngẩng đầu, thoáng cười, nụ cười kia có chút thê lương, bởi vì hắn sắc mặt rất khó nhìn, trắng bệch tới không được tự nhiên, rất có cảm giác bệnh tật, ôn nhu yếu ớt thân thể giống như là tàn lá không chịu nổi gió thu thổi qua, run lẩy bẩy, tùy thời đô hội bị thổi rơi.
Tô Tần càng nghĩ càng thấy kỳ quái, người như vậy, cư nhiên có thể qua được cửa thứ nhất đi tới nơi này!
_ Ván này, chúng ta có quy định mới, các ngươi có thể tự do hợp tổ, người tổ.
_ Vị huynh đài này, hay là người chúng ta làm thành tổ đi? - Chẳng biết từ lúc nào, bên người đã xuất hiện vị nam tử khôi ngô, giống như là đám mây trôi ngang qua, chặn dương quang.
_ Ngạch…- Tô Tần ngẩng đầu, nhìn nhìn hắn, miệng há thật to, qua lúc lâu sau, nàng mới thích ứng kịp- Cái kia, không thành vấn đề! - người đi dù sao cũng tốt hơn , nếu không, lấy đâu ra câu tên ngốc hợp lại dù sao cũng hơn Gia Cát Lượng tái thế!
Kết quả là, người liền hợp thành tổ.
_ Tại hạ họ Ngô tên Hạo, không biết tiểu ca xưng hô như thế nào? - Nam tử cao to dẫn đầu tự giới thiệu mình.
_ Ta họ Nhuế tên chữ Tô- Tô Tần nói bớt chữ, bởi vì cái tên kia nghe rất nữ nhân, miễn cho khi nói ra đối phương lại sinh nghi tâm.
_ Kia còn vị tiểu ca này? - Ngô Hạo nhưng thật ra là chuyên gia rất giỏi bắt chuyện, so với vị nhu nhược thư sinh bên cạnh này có chút chất phác.
_ Tiểu sinh họ Dạ, tên Lãnh- Lời của hắn rất nhu, rất nhẹ, giống như là trận gió nhẹ lướt qua tai.
_ Dạ Lãnh, Dạ Lãnh, tên thật kỳ cục? - Tô Tần lần đầu tiên nghe nói có người có tên họ ghép lại thành đêm vừa lạnh vừa tối.
Ngô Hạo trong mắt xẹt qua mạt sẵng giọng, lập tức lại khôi phục bình thường, sang sảng cười nói- Ha hả, tên có ý tứ, rất cao hứng có thể nhận thức các ngươi- Nói xong hắn lại vươn tay.
Tô Tần rất hữu hảo vươn tay nhẹ nhàng cầm chút, lấy kỳ hữu hảo, lúc đến phiên Dạ Lãnh, hắn chỉ là khẽ gật đầu cái, liền xoay người nhìn về phía đi vào.
_ Ha hả…- Ngô Hạo ngượng ngùng thu tay, hỏi- Được rồi, ván này, không biết Nhuế công tử nghĩ nên phá như thế nào?
_ Ân…- Tô Tần nhìn nhìn, cúi đầu suy tư hồi, lại ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh, mắt quay tròn vừa chuyển, chủ ý liền sinh ra.
_ Được rồi, phía dưới ai bắt đầu trước? - Quân sư lại bắt đầu lên tiếng.
_ Ta! - Tô Tần giơ lên tay nhỏ bé- Bất quá, ta muốn hỏi rõ ràng quy tắc!
_ Vị tiểu huynh đệ này xin hỏi.
_ Ngươi có phải mới vừa nói, không được dùng cần cân để đo thể trọng của hắn, chúng ta chỉ có thể đoán thôi đúng không! - Tô Tần cười hỏi.
_ Ân, đúng vậy! - Quân sư hơi khẽ nhíu mày cái, tựa hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng cũng không rõ đó là cái gì.
_ Vậy là tốt rồi, ha hả, đem quy củ nói rõ, dễ làm sự! - Tô Tần trộm trộm cười, nheo lại mắt chứa đầy ý cười xấu xa.
_ Như vậy xin mời vị bắt đầu đi.
_ Chờ chút! - Tô Tần lại nhấc tay .
_ Vị tiểu huynh đệ này, lại có chuyện gì? - Hắn thật ra rất muốn nói, ngươi có chuyện gì có thể nói rõ ràng trong lần luôn có được hay không, luôn giữa đường hô ngừng, thật đáng ghét!
_ Chúng ta cần bàn cân cùng con thuyền, ngoài ra thêm vài cục đá!
_ Không phải nói, không được dùng cân sao! - Này tiểu huynh đệ, ngươi thật phiền toái, nãy giờ ngươi có nghe ta nói gì không hả!
_ Ta biết không được dùng cân để đo thể trọng của hắn, nhưng ngươi cũng không nói không được dùng cân đo thể trọng người khác a! - Tô Tần mưu lợi, chỉnh sửa lời văn trong câu nói của hắn lại.
Lúc này quân sư cuối cùng minh bạch vì sao vừa rồi hắn vẫn cảm thấy người này trong lời có ý, lúc này mới nghe được!
_ Thế nhưng, ngươi không thể để cho hắn tự đi cân mình! - Quân sư dù sao cũng phải vì mình tìm cái thang đi xuống- Bằng không coi như là ngươi trái với quy định thi đấu, tự động rút khỏi cuộc thi!
_ Đó là tất nhiên! - Tô Tần định liệu trước trả lời.
_ Hảo, cho hắn cái cân lớn! - Quân sư ra lệnh cho người mang tới những vật Tô Tần cần.
_ Thỉnh vị đại ca này lên thuyền- Tô Tần đem người thỉnh tới trên thuyền, sau đó ở thân thuyền đánh dấu vị trí lún xuống vạch nước.
Sau đó thỉnh Ngô Hạo giúp, đem đá tảng đến trên thuyền, thẳng tới số lượng đá dừng ở ngay vị trí vạch dấu khi nãy, nàng hô dừng, đem hết số lượng đá trên thuyền đặt lên cân, liền cho ra được trọng lượng nàng kiếm.
Toàn bộ quá trình đơn giản, tuyệt không phức tạp, thế nhưng kết quả lại tinh chuẩn ngoài dự đoán của mọi người, toàn bộ đoàn người theo dõi từ đầu đến cuối đều làm ra vẻ phát ngốc nhìn nàng.
_ Oa, tiểu huynh đệ, ngươi quả thực rất thông minh, biện pháp như thế cũng nghĩ ra được! - Ngô Hạo hướng trên người nàng vỗ mạnh vài cái, mạnh đến nỗi khiến Tô Tần liên tiếp lui về phía sau vài bước, thẳng đến có người vươn tay đem nàng đỡ lấy, nàng mới may mắn tránh khỏi thảm dạng ngã chổng vó!
_ Ha hả, cám ơn ngươi a! - Tô Tần xoay người sang chỗ khác, đối người phía sau nói cám ơn, vậy mà…
_ Ngươi rất mập, nên giảm bớt trọng lượng- Vậy mà hắn không hề cho mình chút mặt mũi phán ra câu như vậy, sau đó kế tiếp xoa xoa cánh tay hắn, tựa hồ, nàng thực sự rất nặng làm đau tay hắn.
Giận ————————
Tô Tần lần đầu tiên gặp được tên chán ghét như thế, gân xanh trên trán bắt đầu bạo khiêu, nữ hài tử là ghét nhất người khác nói nàng mập, đúng là ai cũng rất quan tâm vóc người, mặc dù, vóc người này cũng không phải mỹ nữ gì, nhưng cũng không đến nổi bị nói mập a!
_ Bất quá, ngươi nếu như đúng là nam tử, coi như là thể trọng bình thường- Cuối cùng hắn nói những lời này, có chút thâm ý, làm cho Tô Tần nguyên bản đầu bốc khói đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn nói những lời này tuyệt đối không phải bắn tên không trúng đích, hẳn là có ý khác, chẳng lẽ, hắn nhìn ra bản thân mình là nữ giả nam trang, không được, mặc kệ thế nào, vẫn là chớ chọc vào hắn!
_ Chúc mừng vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã thắng được ván, bây giờ chỉ cần qua cửa ải cuối cùng này là được chính thức trở thành môn khách của Tình Kiếm sơn trang chúng ta.
_ A, còn có cửa ải nữa! - Tô Tần chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên toát ra rất nhiều sao, màn sao không biết lại bày ra trò gì nữa đây!
Không phải chỉ là trở thành khách thôi sao, có cần phải làm phiền toái như vậy không!
_ Bất quá, xét thấy ngươi đã thắng được ván đầu, rương hoàng kim này bây giờ về sở hữu của ngươi! - Nhanh chóng thấy được trong mắt nàng có ý lùi bước, quân sư lại nói.
Nói xong, quân sư liền sai người lấy ra rương đầy hoàng kim.
Vừa nhìn thấy hoàng kim, Tô Tần mắt liền lòe lòe chiếu sáng, sớm đem quân sư nói luật lệ ván thứ quên ở sau ót.
Nàng dưới đáy lòng thầm tính toán, trước đáp ứng, chờ vàng vừa đến tay, liền trực tiếp rời đi, ai thèm quản cửa thứ gì đó của hắn!
_ Bất quá…- Quân sư hơi nheo lại mắt, đạm đạm nhất tiếu nói- Bất quá, ngươi nhất định phải tiếp tục ván thứ , nếu không, đống vàng này liền thu hồi lại!
Ngạch ——————
Tô Tần ngẩng đầu nhìn trời, không biết nói gì, vị trang chủ này quả thật rất giỏi tính toán a!
_ Được rồi, cứ quyết định như vậy! - Tô Tần chụp đắp định bản.
Không phải chỉ là ván thứ thôi sao, sợ gì, có gì phải sợ!
_ Ha hả, vị tiểu huynh đệ này, chúng ta lại cùng nhau! - Ngô Hạo cùng Dạ Lãnh cũng cùng nhau theo Tô Tần tới vòng thi đấu thứ .
Kết quả là, lúc Tô Tần mang theo cái rương hoàng kim cùng vị đại soái ca xuất hiện ở trước mặt Cổ Nguyệt cùng Tần Như Ca, người sắc mặt đều khó coi.
_ Đây là ngươi nói phần thưởng? - Tần Như Ca chỉ chỉ cái rương hoàng kim kia, cùng vị phía sau nàng- Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, người đi, người hồi!
Trong giọng nói mang theo tia không dễ phát hiện vị chua.
_ Vị này xưng hô như thế nào? - Ngô Hạo trực tiếp quên sắc mặt khó coi của Tần Như Ca, đẩy qua hắn chỉ vào Cổ Nguyệt hỏi.
_ Ha hả, nàng là Cổ tiểu thư, họ Cổ, tên chữ Nguyệt- Tô Tần dưới đáy lòng cười trộm, quả nhiên, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả thật là chân lý.
_ Thì ra là Cổ cô nương, tại hạ Ngô Hạo, rất cao hứng có thể kết bạn cùng cô nương- Nhưng mà ai cũng không chú ý tới Ngô Hạo nhìn Cổ Nguyệt trong mắt kia rất nhanh xẹt qua mạt tinh quang.
Dạ Lãnh vẫn là thái độ “Mọi chuyện đều không liên quan tới ta”, nhàn nhạt cười liền giới thiệu xong chính mình.
_ Mấy vị! - Đột nhiên phía sau lại lần thứ vang lên thanh âm quỷ dị của quân sư.
Oa! Tô Tần kinh nhảy tiếng- Kính nhờ, có chuyện gì, nói thẳng, đừng núp ở phía sau người khác, người dọa người, sẽ hù chết đấy, biết không!
_ Ngạch, ta không có ý tứ, ta là tới thông tri vị, ván thứ đã bắt đầu, thỉnh vị đi theo ta! - Nói xong, quân sư liền lại dẫn bọn họ đến biệt uyển cao cấp.
_ Nơi này là? - Tô Tần nghi ngờ nhìn nhìn quân sư.
_ Đây là trang chủ nhà ta thưởng cho các vị căn biệt uyển này! - Quản gia chỉ vào tòa xa hoa trang viên bên trong kia, đáy mắt xếch hiện lên tia quang mang- Chủ nhân nhà ta nói, thỉnh mấy vị tạm thời ở chỗ này.
Quản gia nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, khóe miệng câu dẫn ra cười-Như vậy tại hạ liền chúc mấy vị mã đáo thành công! - Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
_ Được rồi, vậy ván thứ này sẽ thi đề mục gì? - Tô Tần kêu hắn- Ngươi cứ như vậy đi sao!
Quản gia đạm đạm nhất tiếu, hướng nàng gật đầu ý bảo- Chủ nhân nói, mấy vị nhìn thấy trang viên này liền sẽ minh bạch!
Tô Tần nghi ngờ quay đầu lại nhìn tòa trang viên hoa lệ phía sau kia, trang chủ đại nhân này thật đúng là cái quái nhân! Bất quá a…