Dạ Lãnh trên mặt tuấn lãng cũng hiện lên tiếu ý thưởng thức, nha đầu này, trị người quả nhiên cũng khác người, vì người mà dị đích thực là cái phương pháp tuyệt diệu! (Dùng lời ngon tiếng ngọt để lôi người ta xuống hố)
Ngô Hạo thì lại là ở bên nhìn thấy Tư Mã Hằng kia phó nghẹn khuất bộ dáng đã sớm đình chỉ cười, lúc này sớm đã nghẹn thành nội thương, khuôn mặt đỏ bừng, ôm bụng, khom người len lén cười.
Cứ như vậy, Tư Mã Hằng ở dưới sách lược nửa dỗ nửa lừa của Tô Tần, rốt cuộc đáp ứng giúp đi liên hệ chút các danh gia phú hào, lấy mặt mũi hắn Hằng vương gia, lấy hữu tình tuyên truyền, thứ nhất có lực ảnh hưởng cực đại, thứ cũng có thể tiết kiệm được không ít kinh phí, nhất cử lưỡng tiện.
_ Ngươi phải như thế nào báo đáp ta? - Tư Mã Hằng nửa đêm liền tìm được khuê phòng Tô Tần, hướng nàng báo thù.
Bị hắn ngăn ở trên ván cửa, Tô Tần thật sự có chút khóc không ra nước mắt, người này chính là tên lưu manh, còn cái gì gọi là hình tượng vương gia, chỉ bất quá nhờ hắn giúp chút xíu mà thôi, buổi tối liền lập tức đến đòi trả thù lao.
_ Ha hả, Hằng vương gia, có chuyện chúng ta có thể hay không ban ngày nói, ngươi xem ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, không bằng sớm chút đi nghỉ ngơi, có việc ngày mai chúng ta lại nghị- Tô Tần bắt đầu cùng hắn ngoạn khởi thái cực.
_ Vậy được rồi! - Tư Mã Hằng cấp tốc một chút ở cái trán của nàng, sau đó đột nhiên thả nàng.
A ——————
Tô Tần đối với hắn biểu hiện dị thường, cảm thấy vạn phần kinh ngạc, hắn cứ như vậy buông tha mình, mắt chớp a chớp, lại bi ai phát hiện, hắn không phải đi hướng cửa, mà là hướng giường của nàng đi đến.
_ Ngạch, Hằng vương gia, ngươi đi nhầm phương hướng rồi, cửa ở bên này- Tô Tần hảo tâm nhắc nhở hắn.
_ Không có sai, ngươi không phải muốn ta đi nghỉ ngơi sao, ta hiện tại đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi- Tư Mã Hằng lộ ra ý đùa dai thực hiện được trộm cười, sau đó hướng Tô Tần ném cái mị nhãn.
Ngạch ————————
Tô Tần thực muốn đánh người, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thở dài hơi- Vậy được rồi, nếu vương gia thích ở đây, ta cũng chỉ hảo nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích, ở đây sẽ để lại cho vương gia, ta đi nơi khác ngủ!
Không thể trêu vào, nàng tổng muốn chuồn đi!
Tô Tần lúc xoay người muốn chạy đi, đạo nội lực cường hữu lực hướng nàng kéo tới, như cuồng phong làm lá rụng, đơn giản đã đem nàng cuồn cuộn nổi lên, đương lúc Tô Tần lấy lại tinh thần, nàng người đã bị Tư Mã Hằng đặt ở trên giường.
_ Ngươi lại chơi xấu , buông ra… …- Của nàng cái kia còn chưa ra âm, liền bị đôi ôn nhu môi chặn lại.
Ngô ngô ———————— hờn dỗi rên rỉ tinh tế như tơ, chậm rãi theo gắn bó giữa răng môi lưu luyến ra, mang theo tình ý dạt dào, triền miên ở đây đó trong lòng.
Tô Tần chỉ cảm thấy toàn thân đều trở nên vô cùng khô nóng, so với đêm đó bị Hồ Thanh Ca hạ mị thuốc còn lợi hại, gò má đỏ bừng, tựa như có thể xuất huyết ra ngoài, trên da thịt tuyết trắng, nụ hôn của hắn như anh đào nở rộ trải rộng khắp nơi.
_ Tần nhi, đừng cự tuyệt ta… …- Tư Mã Hằng chăm chú đè lại nàng, dùng sức hôn nàng, thâm tình gọi ra- Tần nhi, ta rất nhớ ngươi, mấy ngày nay, đều muốn ngươi… …
Lần đầu tiên, hắn liều lĩnh nói ra đáy lòng của mình, lần đầu tiên, hắn điên cuồng như vậy mê luyến hôn người, loại cảm giác điên cuồng chưa bao giờ có này đem lý trí của hắn triệt để yêm mai (Niêm lại như niêm phong), làm cho hắn muốn ngừng mà không được, chỉ muốn đem nàng thật sâu nhu tiến trong thân thể của mình.
_ Tư Mã Hằng, ngươi buông ta ra, chúng ta, chúng ta còn chưa có thành thân… …- Tô Tần bên dùng tay đẩy ra hàm dưới của hắn, bên vội vàng chỉnh lại cổ áo bị hắn kéo xuống.
_ Chúng ta ngày mai thành thân là được! - Nàng nếu muốn có cái nghi thức, hắn liền cho nàng.
_ Ngạch, Tư Mã Hằng… …
_ Gọi ta Hằng! - Nói xong, hắn trừng phạt tính thêm nụ hôn sâu kế tiếp.
_ Được rồi, Hằng, ta cũng không phải mỹ nữ, vóc người cũng không hoàn toàn đẹp, ngươi không nên bỏ qua mỹ nhân như hoa như ngọc giống Như Thủy Nguyệt như vậy, mà ở lại chỗ này cùng ta! - Trừ phi ngươi ý đồ bất chính, nếu không, người mù cũng sẽ chọn Như Thủy Nguyệt, mà không phải chọn nàng!
_ Ngươi vẫn là ghen tị! - Tư Mã Hằng đắc ý cười.
_ Ai, được rồi, vậy ta đổi sang cách nói khác, chúng ta nhận thức không đủ sâu, như thế gấp gáp thành thân, vạn ngày sau chúng ta phát hiện trong lúc đó có cái gì bất hòa, kia lại từ hôn, chẳng phải là không tốt, không bằng, chúng ta trước khoan thành thân, trước hảo hảo mà tìm hiểu đối phương chút, nhìn xem bên có thích hợp đến với nhau không, lại quyết định thành thân cũng không trễ, ngươi nói được không?
_ Ngươi có phải hay không còn đang tưởng niệm hắn! - Tư Mã Hằng đột nhiên sắc mặt trầm xuống, tay ôm chặt nàng cũng tăng thêm lực đạo.
_ Ai? - Tô Tần thật không hiểu nổi, hắn nói mình còn có thể muốn ai, hắn bá đạo như vậy, không cho phép mình nghĩ tới bất luận người nam nhân nào, nàng còn có thể muốn ai!
_ Tam đệ, ngươi còn muốn hắn sao? - Hắn đột nhiên trở nên có chút không tự tin , khi đó nàng là như thế kiên định, phải gả cấp Tư Mã Duệ, chỉ là bởi vì Tam đệ tuyệt tình mới để cho nàng mất lòng tin, vạn nhất Tam đệ nếu như lãng tử hồi đầu lại muốn cùng nàng nối lại tình xưa, như vậy nàng sẽ tuyển trạch như thế nào?
_ Hắn a… …- Tô Tần lại có vẻ mặt I don’t care- Ta tại sao phải nhớ hắn, ta nghĩ ai cũng sẽ không nhớ hắn!
Kia từ lúc hắn đánh nàng cái tát, cái tát kia, nàng đến bây giờ đều còn nhớ rõ.
_ Thực sự! - Nghe ra trong giọng nói của nàng vị đạo chẳng đáng, hắn mừng rỡ như điên.
_ Trời ạ, xin ngươi, ngươi nhanh chóng đi xuống trước, ta sắp bị ngươi đè chết! - Tô Tần tức giận bày hắn liếc mắt cái, uốn éo người kháng nghị.
Kết quả, khẽ động này của nàng tác lại càng kích thích dục vọng Tư Mã Hằng, thân thể bỗng nhiên căng thẳng băng bó, hắn lần thứ đem của đôi môi nàng hung hăng bắt, nhiều lần nếm vẻ đẹp của nàng hảo.
_ Ngô ngô —— Tư —— Mã —— Hằng —— – Tô Tần cảm giác mình giống như là viên kẹo chocolate, đều tan ở trong lòng Tư Mã Hằng cực độ bá đạo lại ôn nhu, lại như thế đi xuống, nàng chỉ có thể bị triệt để tan, kết quả bị hắn nuốt vào trong bụng, cuối cùng nàng đành phải sử xuất đòn sát thủ, ôn nhu kêu tiếng- Hằng ————
Lại phối hợp cùng kia độc hữu nhuế thức vô tội thuần mỹ cười, cuối cùng, Tư Mã Hằng tan thành mảnh, hắn than nhẹ tiếng, theo trên người nàng lật người xuống, nằm ở bên cạnh thân thể của nàng, thân thủ đem nàng chăm chú kéo vào trong lòng.
_ Ngươi đúng là cái yêu tinh! - Hắn cưng chiều vuốt ve mái tóc của nàng, sau đó đem mặt vùi vào mái tóc nhàn nhạt thơm ngát của nàng, bất đắc dĩ nói- Ngủ đi, đợi tới lúc người ngồi trên kiệu người khiêng tới phủ của ta, ta cũng sẽ không bính, cái này ngươi yên tâm.
Tô Tần có chút ủ rũ rã rời nằm trong ngực của hắn, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn cười, kỳ thực nàng cũng không bài xích hắn thân thiết, ngực của hắn có thể cho nàng loại cảm giác an toàn, tựa hồ chỉ cần cái ôm tiến trong lòng này, gió bão lớn hơn nữa nàng cũng không sợ.
Tay theo nàng kia mềm nhẵn da thịt đi xuống, chạm tới lòng bàn tay nàng kia tinh mịn vết thương, trong lòng run lên, ôn nhu chấp khởi tay của nàng, đưa tới trước mắt.
_ Còn đau không? - Nụ hôn ôn nhu rơi vào lòng bàn tay nàng, ôn nhu lời nói truyền vào bên tai của nàng.
Hắn đáy mắt yêu thương lọt vào trong mắt nàng, viền mắt hơi đã ươn ướt.
_ Không đau- Có hắn ôn nhu che chở, chỉ có ngọt ngào, nào có đau đớn.
_ Đáp ứng ta, sau này đừng thương tổn tới mình như thế nữa- Thương ở trong tay của nàng, lại thực sự đau ở trong lòng của hắn.
Ôn nhu nhìn về phía hắn, nàng đáy mắt lưu luyến đáp lại sự si tình của hắn, bị thu hút, nàng đem môi để sát vào hắn, nhẹ chút, như chuồn chuồn lướt nước mềm nhẹ.
Vừa mới muốn rời đi, lại bị hắn bắt hàm dưới, chỉ thấy hắn tà mị cười nói- Như vậy không đủ, phải như vậy mới được!
Nói xong, hắn đưa tay vòng qua sau đầu của nàng, dùng sức đem nàng kéo sát lại người mình, đôi môi liền lần thứ chăm chú thiếp hợp cùng chỗ.
Tô Tần vươn tay nhỏ bé, nắm ở cổ của hắn, tình ý nồng đậm, trằn trọc nhiều lần, hắn vong tình đưa tay với vào váy của nàng, mang theo cảm giác cực nóng đầu ngón tay xoa qua mỗi tấc da thịt của nàng, khiến cho nàng trận trận run rẩy.
Bỗng nhiên vừa mở mắt, Tô Tần lập tức đẩy hắn ra, thân thể hướng sàng nội nhích lại gần, trên mặt đỏ bừng là đôi con ngươi dị thường chiếu sáng.
Tô Tần che lại má nóng bừng, bất khả tư nghị nhìn Tư Mã Hằng.
Mẹ ơi ~! Nàng dưới đáy lòng kinh hô, nàng, nàng cư nhiên chủ động đón ý nói hùa hắn, xong đúng là xong rồi, Tô Tần, ngươi triệt để xong đời, cư nhiên đối phúc hắc nam nhân này nổi lên sắc tâm, ngươi xong đời!
_ Ha hả, này có cái gì xấu hổ! - Tư Mã Hằng tay đem nàng lần nữa ủng hồi trong lòng, ở bên tai của nàng thổi nhiệt khí, tà tà cười nói- Này là phản ứng bình thường, đối mặt ta là đại soái ca, ngươi nếu như không phản ứng, đó mới là không bình thường!
_ Tự kỉ vừa thôi! - Tô Tần có chút làm nũng nói.
_ Có ý gì? - Lại là cái tân từ của nàng.
_ Nói chính xác hơn là ngươi đừng nằm đó nằm mơ! - Tô Tần đắc ý cười, sau đó thừa dịp trước khi hắn trừng phạt chính mình, trốn vào trong chăn.
_ Tô Tần… …- Tư Mã Hằng thanh âm hơi không vui theo bên ngoài chăn xuyên thấu tiến vào.
_ Để làm chi, ta muốn đi ngủ, có việc ngày mai nói! - Dù sao cũng đuổi không đi, chính mình lại chạy không thoát, Tô Tần cũng liền buông tha giãy giụa, đơn giản nhắm mắt lại ngủ, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai sẽ cùng hắn đấu!
_ Tốt, cùng nhau ngủ! - Tư Mã Hằng lập tức biết nghe lời, cởi hài, cũng chui vào chăn, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy Tô Tần, vùi đầu vào mái tóc của nàng, cảm thấy mỹ mãn cười nói- Ngủ đi, ta cái gì cũng sẽ không làm, chỉ là muốn ở chỗ này cùng ngươi.
Ô ô ——————
Tô Tần dùng gối đầu che mặt, khóc không ra nước mắt, người này quả thực là vô lại cộng thêm sắc lang, nói trắng ra chính là cẩu bì cao dược, chết sống dán lên mình! (Mấy cái miếng cao thạch đen đen dán trên mặt giống như băng cá nhân!)
Bất quá đêm này, nàng nhưng thật ra ngủ rất kiên định, ngủ giấc tới sáng.
Khi nàng tỉnh lại, bên người đã không có thân ảnh Tư Mã Hằng, chỉ để lại kia nhàn nhạt hương cỏ cùng cảm giác ấm áp.
Tay vừa sờ, hắn kia triền miên hôn tựa hồ còn quấn ở giữa môi, nghĩ nghĩ, khóe miệng của nàng biên hiện lên ấm áp cười, trong lòng cũng là ấm áp nồng đậm.
_ Tiểu thư, ngươi tối hôm qua không có đóng cửa sổ sao? - Hạnh Nhi cầm chậu nước tiến vào lại phát hiện, môn đóng thật kĩ, cửa sổ lại mở hơn nửa.
Khúc khích, Tô Tần thấp giọng cười ra, phỏng chừng tên kia chính là nhìn thấy Hạnh Nhi tới, mới vội vàng theo cửa sổ bên kia nhảy ra ngoài, đường đường vương gia lại thành đầu trộm đuôi cướp, chỉ là vì muốn cho nàng giấc ngủ an ổn, hắn thực sự đối với mình rất tốt!