Vì sao phụ thân Nhan Phi Tuyết lại đi Hắc Lâm, hắn là như thế nào gặp gỡ mẫu phi Tư Mã Hằng, tổng cảm thấy việc này có điểm liên hệ, thế nhưng Tô Tần trong lúc nhất thời nghĩ không ra được cái nguyên nhân nào!
_ Về sau hắn mang theo mẫu phi đến quân doanh lại gặp phụ hoàng, kết quả, mẫu phi liền bị phụ hoàng mang tiến cung, về sau, chẳng biết tại sao, hắn lại đi Hắc Lâm, cũng ở nơi đó lén huấn luyện vạn hắc kì binh, sau đó còn vẽ địa đồ bí mật giấu ở trong đồ gia truyền của Yến gia—— ngọc linh lung, truyền cho ngươi, cũng chính là Nhan Phi Tuyết! Chỉ là cuối cùng hắn lại chết trận ở trên sa trường, có lẽ, kia lại là quy túc tốt nhất đối với hắn đi!
_ Vì thế, hoàng đế mới hạ lệnh muốn Tư Mã Hằng thú ta! Vì chính là kia vạn hắc kì binh giấu ở trong Hắc Lâm! Bất quá lại nói mỹ kỳ danh dùng lời sấm truyền kia đến làm ngụy trang, lừa gạt người trong thiên hạ! - Tô Tần giờ mới hiểu được chân tướng ngọc linh lung, nguyên tới phía sau còn có như thế đoạn cố sự.
Đương nhiên đáng thương nhất vẫn là Nhan Phi Tuyết, nàng đến chết đều cho là mình có thể thay người trong lòng đỡ kia kiếp, lại không biết, tất cả cũng chỉ là lời nói dối!
_ Ân, mình Lục đệ hắn không muốn hèn hạ như vậy lợi dụng tình cảm của ngươi đến làm mồi, dứt khoát kháng chỉ cự hôn!
_ tờ hưu thư trực tiếp ném cho ta! - Chuyện sau đó, Tô Tần đương nhiên biết.
Nha nha, hắn đại gia nhưng thật ra rất sảng khoái, uổng phí mình làm cái kia tiểu nhân! Chính xác hơn là bị người huynh đệ bọn họ trêu đùa phen!
_ Hắc Lâm ở trong đó rốt cuộc có cái gì! - Chẳng biết tại sao, Tô Tần đột nhiên đối cái địa phương thần bí kia sinh ra hứng thú thật lớn- Có cơ hội, ta nhất định phải đi tới đó nhìn cái!
_ Tần Nhi! - Tư Mã Hằng đem nàng đối diện với mình, thần tình nghiêm túc- Đáp ứng ta, tránh xa chỗ đó, không được mình đi vào! - Ngay cả mình cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra, hắn sẽ không để cho nàng đi mạo hiểm!
_ Hằng, ngươi bóp đau ta! - Tô Tần đung đưa vai, nói với hắn- Ta đáp ứng ngươi sẽ không đi Hắc Lâm mình!
_ Không, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, tuyệt đối không bước vào nơi đó bước! - Vậy mà Tư Mã Hằng lại dị thường chấp nhất.
_ Hảo, hảo, ngươi đừng bóp, ta đáp ứng ngươi là được rồi!
_ Ngươi phát thệ! - Hắn vẫn không thể yên tâm.
_ Hảo, ta phát thệ, nếu như ta bước vào Hắc Lâm bước, liền phạt ta, ân, phạt ta vĩnh viễn cũng ăn không được vịt nướng Bắc Kinh mà ta thích nhất! - Tô Tần thấy không lay chuyển được hắn, giơ lên tay nhỏ bé, nổi lên thệ ngôn.
_ Vịt nướng Bắc Kinh?! - Tư Mã Hằng dở khóc dở cười, nào có người lấy loại vật này ra thề! Trên đời này loại người thế này phỏng chừng chỉ có nàng!
_ Ngươi đừng cười, ta thích nhất chính là vịt nướng, nếu cả cuộc đời cũng không thể ăn được nó, vậy ta nhất định sẽ thống khổ không chịu nổi!
_ Ha ha, ngươi a, được rồi, ta liền tạm thời tin ngươi…- Tư Mã Hằng đem nàng lãm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói nhỏ- Ngủ đi, cách bình minh chỉ còn có chút chút thời gian, ta sẽ bồi cùng ngươi!
_ Ân… …- Tô Tần nằm ở trong ngực của hắn, trong tay lại len lén cầm dúm tóc dài của hắn, thừa dịp thời gian hắn ngủ, len lén cùng tóc của mình kết cái hoàn, sau đó cảm thấy mỹ mãn nằm xuống ngủ.
Khi nàng nằm xuống xong, Tư Mã Hằng nguyên bản nhắm lại mắt lại đột nhiên mở ra, nhìn nàng len lén biên thành nút thắt, khóe miệng câu dẫn ra độ cung cười.
_ Kết cỏ ngậm vành sao? - Tư Mã Hằng cúi đầu thầm thì- Tần Nhi, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta!
Ngày hôm sau dương quang xuyên thấu qua hoa cách song, buộc thành từng đạo tia sáng bắn vào, ngoài cửa sổ chim chóc nhẹ nhàng linh hoạt ca xướng, sương sớm theo bích lục lá giữa tích lạc tiến bùn đất lý, văng lên hạt hạt bọt nước, bay ra mùi bùn đất, lại bị phong nhi liêu khởi, tràn đầy mãn toàn bộ đình viện.
_ Tiểu thư, tiểu thư!
Đang ở cõi mộng chơi cùng Chu Công Tô Tần bị Hạnh Nhi trận gấp tiếng la đánh thức.
_ Hạnh Nhi, ta rất buồn ngủ, cho dù trời sập xuống cũng đừng đến ầm ĩ ta! - Tô Tần lật cái thân, muốn tiếp tục ngủ.
_ Tiểu thư, không xong…- Nàng sống chết phe phẩy thân thể Tô Tần.
_ Trời sụp thiệt sao? - Tô Tần lật nghiêng người qua, nhìn nàng, sau đó ánh mắt lướt qua đầu vai của nàng, nhìn về phía ngoài cửa sổ- Không phải a, trời còn rất chói sáng a!
_ Tiểu thư, ông trời của ta, đừng rộn, xảy ra chuyện lớn! - Hạnh Nhi lại là vẻ mặt hắc sắc.
_ Nói đi, chuyện gì- Tô Tần ngáp cái, đứng lên, đưa tay đỡ thắt lưng, trêu ghẹo nói- Trời có thật sụp cũng có tiểu thư nhà ngươi giúp ngươi khiêng mà!
_ Tiểu thư, chuyện này sợ rằng thật đúng là chỉ có mình người mới có thể khiêng xuống! - Hạnh Nhi lại là bộ mặt nghiêm nghị.
_ A? - Tô Tần không hiểu nhìn nàng.
Đương lúc Tô Tần mặc nam trang vội vã chạy tới tiền thính, Y Thủy Liên sớm đã bưng ly trà ngồi ở chủ vị chờ nàng.
Tô Tần chân trước vừa mới vừa bước vào cửa, liền nghe được bên người nàng nữ nhân áo tím thanh âm lạnh như băng.
_ Là người lớn gan cỡ nào chứ, thế nhưng làm cho thánh nữ chúng ta đợi lâu như vậy, thì ra chỉ là cái mao đầu tiểu tử!
Dựa vào! Tô Tần trực tiếp dưới đáy lòng mắng, ngươi nha chỉ là cái bè, ở đây khi nào đến phiên ngươi tới huấn người!
Bất quá mắng thì mắng, nàng vẫn là rất thông minh không có biểu hiện ra nét mặt, bởi vì đêm qua Tư Mã Hằng đã cùng mình nói rõ, khi chính mình quyết định hảo muốn cùng hắn cộng phó hoạn nạn, hắn sẽ tự nói cho mình biết tất cả, thế nhưng nàng nhất định phải đáp ứng hắn kiện sự.
Chuyện thứ nhất đó là từ nhẫn, hắn muốn chính mình nhẫn, người không hiểu được ẩn nhẫn, khó thành đại sự!
Chuyện thứ là phải cùng hắn diễn tuồng kịch, đây là hồi kịch chẳng biết lúc nào là kết thúc, vì muốn triệt để mê hoặc đối thủ, liền phải tự mình trước nhập hí!
_ Ha hả, thì ra là thánh nữ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thất kính thất kính! - Tô Tần mặt lập tức bật cười, tự nhiên cất bước mà vào.
Nha nha , không nghĩ tới nữ nhân này tới nhanh như vậy!
_ Đảo coi như là hiểu được chút phép tắc! - Nữ nhân áo tím lại mở miệng- Không giống người nào đó, điểm quy củ cũng không có!
Nói xong nàng hướng người đang đứng phía trước liếc ngang.
Tô Tần định nhãn nhìn lại, lại phát hiện thì ra là Thủy Như Nguyệt, chỉ thấy nàng đang đứng đối diện với mình.
_ Thủy cô nương, ngươi tại sao lại ở chỗ này? - Tô Tần đi tới trước mặt của nàng vừa nhìn, tâm bỗng nhiên cả kinh- Ngươi, ngươi như thế là thế nào!
Thủy Như Nguyệt trên mặt trắng mịn bỗng xuất hiện đại hồng ấn, mà nàng lại đang cố gắng cắn môi dưới không để cho mình khóc ra thành tiếng, xem ra, nàng tựa hồ rất thống khổ.
_ Đây là có chuyện gì! - Tô Tần lập tức chất vấn.
Ở đây người hầu đều không dám lên tiếng, cúi đầu càng không dám nhìn nàng, Tô Tần lãnh con ngươi đảo qua toàn bộ tiền thính, lập tức phát hiện vấn đề.
Ở phía sau Y Thủy Liên ngoại trừ nữ nhân áo tím kia, mặt khác còn có gã nam tử vóc người to lớn, vừa nhìn cũng biết là thuộc loại tuyệt kỹ võ công.
Dựa vào! Tô Tần thấp giọng âm thầm mắng, cái này cũng quá rõ ràng, nàng rõ ràng là đến rung cây dọa khỉ!
Nhìn lại nữ tử ngồi ở trên ghế cao chủ vị, vẻ mặt cười nhạt, chỉ là cặp kia xinh đẹp trân châu trong suốt con ngươi lại lộ ra chẳng đáng cùng châm chọc, thuần túy bộ biểu tình xem kịch vui!
Nhìn thấy nàng kia phó đắc ý biểu tình, Tô Tần liền nổi khí, lãnh con ngươi chợt tắt, cũng không khách khí muốn cùng Y Thủy Liên vậy bộ chơi đẹp nữa, lạnh giọng chất vấn- Ta hỏi lần nữa, là ai ra tay đánh!
_ Là ta! - Nữ nhân áo tím đứng dậy- Là ta đánh!
_ Ngươi, dựa vào cái gì đánh người của ta! - Tô Tần đối nàng nói, mắt lại là liếc hướng chính ở bên uống trà Y Thủy Liên.
Nha nha, cho ngươi mấy phần màu sắc, ngươi quả thật còn không biết cô nãi nãi ta khai nổi lên phường nhuộm a!
Cái vị trí kia rõ ràng là chỗ ngồi của mình, Y Thủy Liên thật quá hống hách, công khai ngồi lên, ngồi lên cũng thì thôi, nhìn thấy chủ nhân là nàng tới cư nhiên cũng không đứng dậy, ngược lại thật sự là đem mình thành không khí!
_ Chỉ bằng nàng ta dám cả gan đối thánh nữ đại nhân nói năng lỗ mãng! - Tử y ỷ có người cho nàng chỗ dựa, lớn tiếng nói- Vừa rồi, nàng cư nhiên dám cả gan gọi thánh nữ đại nhân đứng lên, nói đây là chỗ thiếu chủ nhân nhà nàng ngồi, nữ nhân ti tiện, cư nhiên dám lớn mật như thế đối thánh nữ đại nhân hô to gọi nhỏ, ta đánh nàng cái tát xem như là nhẹ, cho nàng cái giáo huấn, cho nàng biết sau này thế nào làm việc!
_ Ngươi liền là vì việc này đánh nàng! - Tô Tần nắm chặt nắm tay, cổ lửa giận không thể áp chế vọt tới trán.
_ Ngươi nên cảm tạ ta, ta giúp ngươi giáo huấn loại người không biết cấp bậc lễ nghĩa này, sau này sẽ không lại dám như vậy làm càn, hạ nhân chính là hạ nhân, hẳn là học được khi nào nên mở miệng, khi nào nên câm miệng! - Tử y mắt liếc nàng cái, lại đưa mắt chuyển đi, chút cũng không đem Tô Tần nói nghe lọt.
Tô Tần hít sâu hơi, cố gắng kìm lại lửa giận của mình, sau đó hỏi- Như vậy, ta phải cám tạ vị cô nương này!
Nha nha, đồ bà tám chết tiệt, Xem như ngươi lợi hại! Đánh người cái tát nhưng thật ra còn lắm giáo huấn như thế! Ngươi chờ, đợi lát nữa lại thu phục tới ngươi!
_ Hạnh Nhi, cấp vị tử y đại tỷ này chén trà, nói dông dài như thế, cũng mệt mỏi rồi, người ta dù thế nào cũng coi như là nô tài bên người thánh nữ, cho dù thật không biết cấp bậc lễ nghĩa cũng phải nhìn ở mặt mũi thánh nữ thượng lưu lại chút coi như để chút mặt mũi đi! - Nói xong nàng hướng tử y bắn tới cái ánh mắt khiêu khích.
Tô Tần vốn định nhịn, thế nhưng đối phương thực sự cố gây sự, thục nhưng nhẫn thục không thể nhẫn! Nhẫn cũng có cực hạn, không cần nhịn nữa!
_ Ngươi! - Tử y nghe vậy, tức hổn hển, nha đầu này rõ ràng ở ngoài sáng lý ngầm mắng chính mình mà.
_ Hazz, vị đại tỷ này, đừng quá kích động, đã lớn tuổi rồi phải biết tĩnh tâm, như vậy mới không mau lão hóa nha, ngươi xem thánh nữ đại nhân nhà ngươi chính là hiểu được đạo lý này, bảo dưỡng hảo, căn bản nhìn không ra có bao nhiêu tuổi! - Tô Tần cười khẩy nói.
Nha nha, ta cho ngươi ngồi chủ vị, chỉ cần ngươi ngồi nổi là được rồi!
Mặc dù nhịn không được, rất muốn bạo phát, thế nhưng Tô Tần cũng sẽ không ngốc đến nổi sẽ cùng nàng chính diện khởi xung đột, ám đến tổng đi!
Khúc khích ————
Thủy Như Nguyệt nghe vậy, nhịn không được cười ra tiếng, nàng hướng Tô Tần giơ lên mạt ánh mắt tán thưởng.
Lần này liền Y Thủy Liên trên mặt đều không nhịn được nở nụ cười, nguyên bản nhếch lên khóe miệng run lên chút, lập tức lại lần thứ khôi phục thần thái tự nhiên.
_ Hạnh Nhi cấp dâng trà! - Tô Tần nói xong, kéo qua Thủy Như Nguyệt đứng ở phía sau mình, sau đó ngồi ở bên cạnh Y Thủy Liên, bưng lên Hạnh Nhi đưa cho mình chén trà nhẹ nhấp miếng, khen- Trà ngon!
Đưa mắt nhìn n tử y, nàng lúc này lại là vẻ mặt lửa giận, hung hăng nhìn mình chằm chằm.
_ Uống trà đi, đừng trưng ra bộ dáng tức giận ngút trời như vậy, mau lão hóa lắm nga! Uống đi, uống nhiều chút, trà rất tốt a, có thể làm cho người tĩnh hạ tâm lai! - Tô Tần khiêu khích hướng nàng nở nụ cười.
_ Ngươi! - Tử y bị nàng như thế trêu đùa, trong lòng thập phần căm tức, vừa mới muốn mở miệng phản bác lại bị Y Thủy Liên ngăn lại.
_ Nói như vậy, Tô công tử nhưng thật ra hiểu rõ trà đạo? - Y Thủy Liên dịu dàng cười nói.
_ Chỗ nào, chẳng qua là ở trong trà đạo ngộ ra chút đạo lý làm người, đảo không dám ở trước mặt ngài múa búa trước cửa Lỗ Ban!
_ Tô công tử quá khiêm nhượng, còn là nhân tài hiểu rõ nhân đạo trong trà đạo, vừa rồi Tô công tử nói là rất có đạo lý làm người! - Y Thủy Liên nhẹ nhàng cười, bán liếc trong con ngươi hiện lên tia tinh mang.
_ Thánh nữ quá khen, chỉ bất quá vừa rồi nhìn thấy hạ nhân của ngài tựa hồ không đem ngài để vào trong mắt, vì vậy mới nói vài câu, cũng chưa phải là cái gì cao thâm đo lý! - Tô Tần cũng không ngại ngước mắt nhìn về phía nàng.
mắt lúc đối diện, hoa lửa phía, chỉ là này ở trong tối lý tranh đấu, đại gia cũng không có chú ý đến.
Đúng lúc này, Hạnh Nhi bưng tới chén trà Long Tĩnh đi đến.
_ Thánh nữ đại nhân, hôm nay đại giá quang lâm, ta không có gì hảo chiêu đãi, kính lấy chén nước trà thay ta biểu tấc lòng thành! - Sau đó nàng ý bảo Hạnh Nhi bưng cấp Y Thủy Liên.
Ngay Hạnh Nhi đi hướng Y Thủy Liên thời gian, chân đưa ra ngoài, dùng sức quét về phía Hạnh Nhi.
Ôi ———— thanh âm vang lên khởi, Hạnh Nhi hướng phía trước đánh tới, nước trà trong tay cũng hắt ra, vẩy mảng lên váy Y Thủy Liên.
Ba —————— tiếng ngay sau đó vang lên.
_ Ngươi này không có mắt nha đầu! - Hạnh Nhi trên mặt lập tức hiện đạo ấn đỏ bàn tay, người cũng bị đánh ngã trên đất.
_ Ngươi còn dám trừng ta! - Tử y nhất quyết không tha, nhanh như tia chớp lại hướng Hạnh Nhi giơ lên.
Ba thanh âm vang lên khởi, Thủy Như Nguyệt kinh hô tiếng- Công tử!
Sau đó là vắng vẻ giống như chết!
Tô Tần lạnh lùng đứng ở trước mặt Hạnh nhi, kết kết thật thật dính chưởng của tử y kia, vết bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phù thũng đứng lên, đỏ rực mảnh.
Tử y kinh ngạc đến ngây người nhìn Tô Tần, tay dừng ở giữa không trung lại không biết nên như thế nào hạ xuống.
Y Thủy Liên cũng trừng lớn song mắt nhìn trước mắt Tô Tần, kia trương nhỏ nhắn xinh xắn lại quật cường trên mặt là biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị như sương, lạnh lùng trừng mắt nhìn chủ tớ người bọn họ.
_ Nháo đủ chưa! - Tô Tần sống nguội thanh âm như băng đánh ra.
Tử y trong lòng run lên, bỗng nhiên mở to mắt, nữ nhân trước mắt này, nổi giận cư nhiên như thế đáng sợ, như băng bàn lạnh lẽo hơi thở tràn ngập ra đến, đâm vào cốt tủy, làm cho người ta từ đáy lòng đối với nàng nổi lên ý sợ hãi.
_ Công tử, ngươi không sao chứ! - Thủy Như Nguyệt lập tức đi tới bên người nàng, thân thiết hỏi.
_ Tiểu…, công tử, ngươi không sao chứ! - Hạnh Nhi cũng gấp, bất chấp trên mặt thương, bò dậy hỏi.
Tô Tần xoay người, thay cho vẻ mặt sương hàn, mềm nhẹ hỏi Hạnh Nhi- Đau không?
_ Ta không sao, tiểu thư, ngươi đau không? - Hạnh nhi lắc lắc đầu, nước mắt không tốt chảy ra.
_ Ha hả, điểm ấy tiểu thương công tử nhà ngươi còn chưa từng để vào mắt! - Tô Tần nói xong bỗng nhiên xoay người, trừng hướng tử y.
Kia ánh mắt lợi hại bắn thẳng đến làm nàng trong lòng run sợ lui về phía sau bước nhỏ.
_ Tiểu thư, ta không sao, đừng đi… …- Hạnh Nhi kéo vạt áo của nàng.
Theo tiểu thư bên người lâu như vậy, chưa từng thấy qua tiểu thư như vậy lửa giận ngút trời, nàng hiểu rất rõ tiểu thư nhà nàng, nàng biết tiểu thư nhất quyết sẽ không bỏ qua cái tử y kia.
Thế nhưng cái kia tử y là người bên cạnh thánh nữ, liền Hằng vương gia đều lễ nhượng thánh nữ phần, nàng không muốn để cho tiểu thư vì nàng mà đi đắc tội thánh nữ!
Nghe hiểu ý tứ Hạnh nhi, Tô Tần chỉ là cười nói- Ngươi yên tâm, công tử nhà ngươi khi nào chịu thua thiệt!
Hướng Hạnh Nhi lộ ra trấn an cười, Tô Tần quay đầu, vung lên cười nói- Thánh nữ đại nhân, thực sự là xin lỗi, đều tại nữ tỳ nhà ta không đủ lưu loát mới để cho ngươi bị sợ hãi, ta mặt khác cùng người phao thượng chén, lấy kỳ áy náy!
Ngạch ——————
Lần này đổi Y Thủy Liên cùng tử y không hiểu, nha đầu này đổi mặt cũng đổi được quá nhanh đi, mới vừa rồi còn là vẻ mặt băng hàn, thế nào mới xoay mặt công phu, nàng liền thay đổi khuôn mặt khác.
Thế nhưng, nàng kia tiếu ý mang theo hàn quang lại càng làm cho người ta thêm cực sợ, nàng càng mỉm cười, tử y trái tim càng là băng giá lợi hại, không biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán là thuốc gì!
Chỉ chốc lát sau, người hầu lại lần nữa bưng lên chén trà, Tô Tần tiếp nhận chung trà, câu dẫn ra khóe miệng, hướng Y Thủy Liên đi đến.
Rõ ràng là hướng Y Thủy Liên đi đến, tử y lại luôn luôn cảm thấy nàng là tại triều chính mình cười lạnh, bị nàng kia thắt ép ánh mắt nhìn chằm chằm có chút bất an, tử y ánh mắt bắt đầu do dự, muốn né ra hàn quang của nàng.
Tô Tần bưng chén trà từng bước đi về phía trước, ngay gần đến trước mặt Y Thủy Liên thời gian, nàng lại đột nhiên xoay người, thân thể đánh về phía trước, cầm trong tay vẫn còn nóng nước trà hất toàn bộ ở trên mặt tử y.
A ——————
Tử y căn bản không nghĩ tới nàng muốn làm như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt bị nước trà làm nở hoa.
_ Ngươi! - Y Thủy Liên bỗng nhiên đứng lên- Quá phận!
Vừa dứt lời, phía sau nàng gã tráng hán lập tức lắc mình hộ ở trước mặt Y Thủy Liên.
Cơ hồ là đồng thời, tứ đạo nhân ảnh cũng đứng ở trước mặt Tô Tần bảo hộ nàng, Hạnh nhi định nhãn vừa nhìn, đó là Hồ Thanh Ca, Tần Như Ca, Ngô Hạo, cùng Dạ Lãnh người, bọn họ thân hình mặc dù thua kia gã hán tử to lớn, nhưng là bọn hắn trong mắt phát ra duệ quang lại lãnh được dọa người, làm cho mọi người nhìn thấy câm như hến.
_ Quá phận chính là ngươi! - Tô Tần đứng ở giữa đẩy ra các hắn, đi ra ngoài- Dù cho ngươi là thánh nữ thì như thế nào, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ta viện này tuy nhỏ nhưng cũng có quy củ của mình, ngươi nếu tới đây thì là khách, ta tôn ngươi là khách nhân, nhường ngươi phần, ngươi cư nhiên đạp mũi cọ lên mặt, dám cả gan ở chỗ này của ta tát người của ta!
_ Ngươi! - Y Thủy Liên cho rằng chí ít nàng sẽ e ngại chút với mình, kết quả nàng nhưng ngay cả nửa phần mặt cũng đều không lưu cho mình.
_ Ta cho ngươi biết, nhớ kỹ, ta đây “Tư Hương viên” lý từng cộng cây ngọn cỏ đều là trân quý, huống chi là người, người hầu của ngươi liên tiếp đánh người của ta, còn dám ở chỗ này khóc lóc om sòm, lão tử ta không phát uy, ngươi thật đúng là khi ta là mèo bệnh a!
Tô Tần quyển tay áo, chỉa về phía nàng nói- Nói cho ngươi biết, lão tử hoàng đế giang sơn không cho người khác đổi tên, ta đây trong vườn người cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý khi dễ!