Thân thể nhẹ nhàng khoan khoái như được bao bọc trong dòng nước ấm áp, Y Lạc dễ chịu vươn người kéo căng cơ thể.
“A!” Tiếng một ai đó khẽ kinh hô.
“Chuyện gì, ngươi sao thế?” Lần này là giọng nói lo lắng của một nam tử trẻ tuổi.
“Không có gì. Đứa nhỏ đột nhiên động nên ta hơi giật mình.” Giọng nói trầm ấm, ngữ điệu dịu dàng chứa sự yêu thương sủng nịnh. Y Lạc cảm thán, thanh âm của nam tử này thật dễ nghe a.
“Cẩn thận một chút. Đã qua mười tháng, chỉ còn cách chín ngày là ngươi lâm bồn rồi.”
“Ta đã biết.”
Nghe đến đây Y Lạc ngẩn cả người. Nàng không có nghe nhầm chứ? Rõ ràng là giọng hai nam nhân đang nói chuyện với nhau. Một nam nhân lâm bồn ư? Hay hai người kia biết nàng đang nghe lén nên cố ý trêu chọc nàng? Mà họ là ai? Nàng đang ở đâu? Y Lạc đang muốn cử động thì mới phát hiện ra nàng đang bị vây trong một không gian vô lực nhỏ hẹp. Mí mắt mặc dù nhắm nghiền không sao mở được nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự tăm tối bao trùm. Nàng hoảng loạn sợ hãi liền ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi chốn này.
“Sao thế? Bụng khó chịu à?”
“Đứa nhỏ động mạnh quá. Ngoan nào.”
“Ha ha, hiếu động như vậy lớn lên nhất định sẽ rất thông minh hoạt bát.”
Lúc này Y Lạc có thể cảm nhận được như có bàn tay cách một khoảng không vuốt ve thân thể mình. Da đầu nàng tê rần. Thiên a, đừng có nói là nàng đang ở trong bụng của một nam nhân! Chuyện quái quỷ gì thế này. Cố hồi tưởng lại. Nàng nhớ sau khi đi làm về, mệt chẳng buồn ăn cơm, sau đó tắm rửa một chút, sau đó đi ngủ, sau đó… Chẳng lẽ trong lúc ngủ linh hồn nàng lại bay đến đây?
“Nhiên, ngươi lại đang nghĩ đến người kia sao?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng giọng điệu là câu khẳng định.
Vân Nhiên trầm mặc không nói, vẫn cúi đầu xoa xoa cái bụng đã rất lớn của mình. Mí mắt hơi cúp xuống khiến hàng mi dài che đi u buồn đau đớn trong mắt. Nhưng làm bạn với Vân Nhiên từ nhỏ, tình cảm còn thân thiết như thân huynh đệ làm sao Lãnh Nguyệt có thể không nhận ra tâm tư của hắn.
“Chết tiệt! Dù có phải mất cái mạng này ta cũng phải bắt nàng ta đến đây bằng được.” Lãnh Nguyệt tức giận xoay người.
Vân Nhiên nhanh chóng bắt được tay hắn kéo lại “Đừng làm thế!”
Đang muốn giãy ra nhưng khi tầm mắt dừng ở trên bụng to của Vân Nhiên thì khựng lại. Lãnh Nguyệt cố áp chế lại lửa giận gào lên “Nàng ta không đáng để ngươi hi sinh như vậy. Nàng ta chỉ muốn lợi dụng ngươi thôi. Đến cả sự hiện diện của đứa bé nàng cũng không biết. Chẳng lẽ ngươi muốn sau này một thân một mình nuôi dưỡng nó hay sao?”
“Là ta tự nguyện.” Vân Nhiên cười khổ. Hắn thế nào lại không biết nàng chỉ coi hắn như một bục nhảy để đạt được mục đính chứ. Nghĩ đến nàng, trước mắt hắn lại như hiện ra một bóng lưng dưới gốc phong đỏ rực một khoảng trời, tuy nhỏ bé nhưng thẳng tắp đầy cô độc, vô hình như có ma lực cuốn hút người khác muốn đến gần. Nữ tử chợt quay người lại, ánh sáng mỏng manh chiếu xuống tán phong phủ trên gương mặt nàng một lớp đỏ nhàn nhạt. Mắt phượng lạnh lùng nhưng không giấu được ngạo khí bễ nghễ… Một khắc kia, chỉ một cái liếc nhìn, hắn đã vĩnh viễn trầm luân. Hắn tìm mọi cách đối nàng gây sự chú ý, dùng thế lực sau lưng hấp dẫn nàng… Dù biết nàng lợi dụng hắn, nhưng là hắn nghuyện ý, để được ở bên nàng cho dù với tư cách là một quân cờ.
“Ngươi! Ngu ngốc! Ta mặc kệ ngươi!” Nhìn bộ dáng ngẩn người, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào khoảng không của Vân Nhiên, Lãnh Nguyệt tức giận đùng đùng vận khinh công bay đi.
Vân Nhiên ảo não thở dài nhìn dáng ảnh Lãnh Nguyệt khuất dần. Từ khi phát hiện ra đứa nhỏ, hắn và Lãnh Nguyệt không biết bao lần xảy ra tranh cãi. Và kết thúc lần nào cũng là Lãnh Nguyệt giận đỏ mặt tía tai bỏ đi.Tuy là lần nào miệng cũng nói mặc kệ, nhưng hôm sau lại như không có chuyện gì xảy ra đến thăm hắn. Hắn biết Lãnh Nguyệt tất cả cũng vì tốt cho mình. Hắn vừa cảm kích vừa thấy có lỗi với huynh đệ tốt. Không biết phải làm sao.
Y Lạc nghe hai người nói chuyện mà lòng rối như tơ vò. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Hay đây chỉ là nàng đang ngủ mê? Đùng thế đúng thế, chình xác là như vậy. Y Lạc tự an ủi bản thân. Ngủ tiếp thôi, sau khi tỉnh dậy nàng có lẽ vẫn đang nằm trên cái giường nhỏ mềm mại của mình. Sau đó khi nghĩ lại đến giấc mơ này nàng sẽ cười khúc khích một mình, kể cho A Diệp nghe sẽ bị nàng ta mắng bệnh thần kinh. Làm quái gì có chuyện nam tử mang thai. Cái gì? Lại còn mang thai mười tháng chín ngày… Y Lạc cứ thế tự suy diễn miên man cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Y Lạc bị sức hút lấy mãnh liệt lay tỉnh, nàng mơ hồ thuận theo vươn người đến hướng có không khí dễ chịu kia. Sau đó là một trận âm thanh mừng reo vang lên bên tai.
“Sinh rồi! Sinh rồi! Công tử sinh rồi! Là một tiểu thư trắng trẻo mũm mĩm!”
Cơ thể đột nhiên hoàn toàn tiếp xúc với không khí lành lạnh khiến nàng đánh rùng mình một cái. Nhưng ngay lập tức lại được cuốn trong một cái chăn bông ấm áp rồi được cẩn thẩn đỡ ót bế ngửa lên. Cơ thể nàng yếu ớt vô lực cứ thế mặc kệ người khác làm một loạt động tác ấy.
“Sao không thấy tiểu thư khóc a, cứ im lặng như vậy…” Là giọng nam tử đang bế nàng hốt hoảng.
“Đưa ta xem.”
Y Lạc cảm thấy mình được chuyền qua một vòng tay khác. Còn chưa kịp bất mãn vì bị người này kéo chăn ra khỏi người thì mông nàng đã bị đánh ba một tiếng. Cảm giác bỏng rát ở mông khiến nàng đang mơ mơ hồ hồ lập tức tỉnh táo, hai mắt nước mắt lưng tròng hét lên một tiếng. Xung quanh lại một trận tiếng cười vui mừng ồn ào.
Mẹ nó, bọn người này biến thái sao. Lão nương sống trên đời hơn hai mươi năm nay còn chưa bị ba mẹ đánh qua mông đâu. Y Lạc tức giận trừng mắt nhìn người đang ôm gọn lấy mình. Là một nam tử tầm đôi mươi, gương mặt thanh tú thư sinh cũng đang cúi đầu nhìn nàng.
Y Lạc vươn tay túm lấy cổ áo hắn “Ngươi…” Nuốt lại lời trong miệng xuống, Y Lạc kinh ngạc trợn mắt nhìn bàn tay của mình. Lại giơ cả hai tay lên nhìn mà ngây ngẩn cả người, hai cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm đầy ngấn này là tay của nàng sao?! Đoạn dùng hai tay sờ soạng khắp thân thể. Cái cơ thể trẻ nhỏ mềm nhũn này là nàng sao? Tại sao lại biến thành thế này? Chuyện điên cuồng gì thế này? Y Lạc hoảng sợ gào lên. Thiên a, có ai đến dùng đậu hũ đến đập ta bất tỉnh đi. Lúc này âm thanh từ miệng nhỏ của nàng phát ra cũng chỉ là những tiếng ê a vô nghĩa.
Vân Nhiên đang nằm trên gường cũng dần hồi sức, nghe thấy tiếng trẻ con liền nóng vội nhỏm dậy, nhưng lại bị một trận choáng váng ngã nằm xuống. Hai gã hầu thấy thế nhanh nhẹn kê cao gối sau lưng đỡ hắn dựa vào.
“Ngươi đúng là, vừa sinh xong thì nên nằm xuống nghỉ ngơi đi chứ.” Lãnh Nguyệt miệng tuy trách nhưng thấy Vân Nhiên chỉ một mực nhìn không chớp mắt vật nhỏ trong tay mình đành trao đứa bé cho hắn.
Cẩn thận nhận đứa bé từ tay Lãnh Nguyệt dịu dàng ôm lấy. Vân Nhiên kích động nhìn sinh mệnh trong tay, âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ xíu non mềm. Cảm giác sung sướng hạnh phúc như sóng ngầm mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn. Đây là đứa nhỏ của hắn, là đứa nhỏ mà hắn sinh cho nàng, là đứa nhỏ của riêng hắn và nàng…
Y Lạc lúc này suy nghĩ thực rối rắm nhìn nam nhân đang ôm mình, sắc mặt hắn tuy chật vật suy yếu, tóc đen dài rối loạn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến gương mặt đẹp như họa của hắn. Đến bây giờ thì nàng đã hiểu được một vấn đề phi lý mà từ trước đến nay sẽ không có khả năng xảy ra: nàng xuyên không a! Thì ra lần trước không phải mơ, mà thực sự nàng là một bào thai trong bụng nam nhân này, và hiện tại đã được sinh ra. Thiên a, nàng đã xuyên đến cái dị giới đảo điên gì thế này!