Vương Gia Này, Ta Muốn

quyển 1 chương 36: gặp lại lá cây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Melodysoyani

Hôm sau ngủ thắng đến khi mặt trời lên cao, Tiểu Vũ rời giường xoa xoa đôi mắt nhập nhèo còn đang buồn ngủ, ý thức vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn, chợt nghe thấy vài tiếng ầm ầm, tiểu nha hoàn Lục Hà đẩy cửa ra vội vã chạy vào.

"Cô nương! Không xong, đã xảy ra chuyện rồi!"

Mệt mỏi duỗi thắt lưng ra, ngáp một cái. Mỗ Vũ lười biếng nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Trong cung truyền ra tin tức, nói người gả đến Diệp phủ kia căn bản không phải thất công chúa! Chuyện này làm hoàng thượng rất tức giận, Vương gia lo lắng cho an nguy của lục công chúa, nên đã tiến vào hoàng cung xin tha rồi!"

Cái gì!?

Tiểu Vũ lập tức bị bừng tỉnh, nháy mắt trở nên rối loạn. Tuy rằng sớm biết rằng sẽ có một ngày chuyện này bị bại lộ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại nhanh như vậy! Xem ra, tên tiểu hoàng đế chính thái kia quả thực không dễ lừa dối!

Làm sao bây giờ? Tiểu hoàng đế kia đang tức giận, mà kim bài miễn tử kia còn chưa tới tay nàng. Nếu lúc này còn tới hoàng cung, chẳng phải là muốn chết sao? Nhưng là... Nếu không đi, có phải sẽ rất có lỗi với thất công chúa hay không? Dù sao lúc trước nàng cũng đã vỗ bộ ngực cam đoan, giờ xảy ra chuyện nàng phải tự gánh vác.

Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, Tiểu Vũ vò vò tóc. Rốt cuộc có nên liều mạng hay không? Dù sao đơn giản cũng chỉ có ba loại kết quả!

Loại thứ nhất, là chết!

Loại thứ hai, là không chết được, nhưng cũng phải chịu chút tội gì đó.

Loại thứ ba, nàng phúc lớn mệnh lớn, dù sao cũng đã thành toàn một đoạn nhân duyên, tiểu hoàng đế không so đo hiềm khích trước ka mà tha thứ cho nàng!

Hơn nữa... không phải vương gia mỹ nam cũng tiến cung sao! Tuy rằng thời gian bọn họ sống chung không quá dài, nhưng hắn cũng không máu lạnh vô tình đến mức nhìn nàng chết đi? Tốt xấu gì cũng phải cầu xin cho nàng một chút chứ?

Một đóng dấu chấm hỏi quanh quẩn trong đầu, cuối cùng, Tiểu Vũ vẫn nắm chặt tay nhỏ bé.

Liều mạng!

"Lục Hà, mau mau mau! Cho thay y phục cho ta!"

"Ai, được!" Lục Hà mở miệng đáp lời, nhưng vừa làm, liền nghi hoặc nói: "Ách, cô nương! Xin hỏi bây giờ người muốn mặc loại y phục nào? Y phục gia đinh? Đồ hộ vệ? Hay là..."

Tiểu Vũ bị câu hỏi của nàng làm cho có chút chẳng biết làm sao, trừng mắt nhìn nói: "Chẳng lẽ không có nữ trang sao?"

"Hả? Cô nương muốn mặc nữ trang sao?"

Vẻ mặt Lục Hà kinh ngạc, làm cho mỗ Vũ không khỏi đầu đầy hắc tuyến. Làm ơn …….nàng chỉ chơi cosplay có vài ngày thôi, nên mới mặc mấy bộ y phục đó, nhưng thực chết bên trong vẫn là một nữ nhân mà phải không!?

...

Sau khi bận rộn thay y phục xong, Tiểu Vũ liền lao ra cửa phủ chạy thẳng đến hoàng cung. Nhưng mãi cho đến khi nàng bước lên đường phồn hoa rồi, mới giật mình phát hiện một chuyện quan trọng! Nàng tiến cùng bằng cách nào đây?

Lần đầu tiên tiến cung là theo Vương gia mỹ nam đi vào, sau lại vài lần đều là cũng Tiểu Hắc lẽn vào xêm nhậm lúc đêm khuya. Bây giờ chỉ có một mình nàng, nàng phải vào bằng cách nào đây?

Ngay lúc mỗ Vũ vất vả trầm tư, ngay tại lan can trên lầu hai của một khách điếm trên khu phố, một người lấy tay chống cằm nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, cầm một hạt đậu phộng trên bàn lên chìa tay bắn ra.

A hả? Tiểu Vũ chỉ cảm thấy đầu bị cái gì vậy đập vào, mặc dù hời hợt, nhưng vẫn vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên.

"Ơ kìa?? Ngươi chính là người kia... Lá cây!"

Mộ Dung Túc Dạ nghe vậy nhíu chân mày lại, lá cây? Lúc nào thì hằn đã lưu lạc thành lá cây rồi?

Nhún vai, tạm thời không đi để ý tới biệt hiệu này, Mộ Dung Túc Dạ phất tay với nàng: "Nhìn dáng vẻ vội vả này của ngươi, ngươi đang muốn đi đâu à?" Lúc nói lời này, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vàonàng. Lần trước gặp mặt nàng vẫn mặc y phục hộ vệ, lúc này đây, thế nhưng đổi thành nữ trang. Mặc dù chũng chưa phải xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng có một thần thái khác!

Tiểu Vũ vừa định lớn tiếng trả lời hắn, nhưng nhìn chung quanh xong, lại lập tức im tiếng, đi lên tiền vài bước, tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, ngẩng đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Ta muốn tới hoàng cung!"

"Hả?" Trong mắt Mộ Dung Túc Dạ hiện lên thần sắc khó hiểu. Chuyện của thất công chúa hắn vừa mới nghe hạ nhân nói thôi, cũng đang suy nghĩ có nên lội vũng nước đục này, tiến cung đi cầu xin tha dùm hay không. Không nghĩ tới, nha đầu kia... Nàng cũng muốn tiến cung để làm cái gì? Chẳng lẽ chuyện của thất công chúa có liên quan đến nàng sao?

"Này!" Dưới lầu, đôi mắt Tiểu Vũ chợt sáng kên, thấy suy nghĩ Mộ Dung Túc Dạ có chút bay xa, vội vàng dùng sức vẫy tay gọi hắn để lấy lại lực chú ý.

"Lá cây! Ngươi đã ở trong này, thì cửu vương gia nhà ngươi cũng ở trong đó đúng không?"

"Hả?" Mộ Dung Túc Dạ có chút ngây người, cứng ngắc gật gật đầu nói: "Ách, đúng vậy, hắn cũng ở trong này!"

Nghe thấy đáp án này, đôi mắt Tiểu Vũ càng thêm lóe sáng: "Kia có thể để ta gặp hắn một chút được không?"

"Ngươi muốn gặp hắn làm cái gì?" Mộ Dung Túc Dạ khẽ nhíu mày, vẻ mặt có có chút khẩn trương.

Tiểu Vũ không có phát hiện ra thần sắc của hắn, đúng lý hợp tình nói: "Cầu hắn giúp một chuyện, dẫn ta tiến cung!"

"..."

Nháy mắt, Mộ Dung Túc Dạ thở thật dài một hơi. Bật cười lắc đầu nói: " Thì ra là chuyện này! Được rồi, ngươi không cần phải gặp hắn, ta cũng có thể giúp ngươi tiến cung!"

"Thật sao?" Tiểu Vũ bán tín bán nghi nhíu mày nhìn hắn, hiển nhiên có chút không quá tin tưởng.

Mộ Dung Túc Dạ nhướng mày, thấy dáng vẻ của nàng, sao có cảm giác giống như mình bị xem thường vậy? Nhất thời đứng thẳng người, lấy một vật gì đó từ trong tay áo ra, tiện tay liền ném xuống cho nàng.

Dưới lầu, Tiểu Vũ vô ý thức đưa tay lên nhận, vừa cầm vừa nhìn, là một tấm kim bài sáng lóng lánh. Mặt trên có khắc... Khụ khụ, thực xin lỗi, chữ của thời đại nàu, nàng không biết...

"Đây là có ý gì?" Những lời này còn chưa kịp hỏi ra, trên lầu liền truyền đến tiếng nói trong trẻo của Mộ Dung Túc Dạ.

"Cầm nó tiến cung, qua lại đều không bị ngăn trở! Không ai dám ngăn cản ngươi đâu!"

Tiểu Vũ ngẩn ra, thật hay giả? Đồ vật nhỏ này lợi hại như vậy sao? Nhưng…nếu thực lợi hại như vậy, làm sao một tên tiểu hộ vệ như lá cây lại có đây?

Lại bán tín bán nghi ngẩng đầu nhìn, Mộ Dung Túc Dạ liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng, nhanh chóng ho khan hai tiếng, giải thích nói: "Đó không là của ta, là của vương gia chúng ta! Có vài lần ta vào cung làm việc giúp hắn, vì để thuận tiện, hắn mới tạm thời giao lệnh bài này lại cho ta. Còn nữa, sau khi ngươi xuất cung phải lập tức trả lại cho ta!"

Nghe thấy lời giải thích này, Tiểu Vũ mới nhếch miệng cười. Giơ lệnh bài trong tay lên, cười hì hì nói: "Yên tâm đi! Có mượn nhất định sẽ trả, còn mượn nữa sẽ không khó! Ta thật sự đã uống rượu chung với một người huynh đệ cực lỳ tốt! Chân tình này ta sẽ nhớ kỹ, về sau nhất định sẽ đền gấp bội!" Đương nhiên, điều kiện trước tiên là ta phải còn sống để xuất cung!

Nói xong, Tiểu Vũ phất phất tay với Mộ Dung Túc dạ, nhanh chóng bước chân chạy tới hoàng cung.

...

"Gia? Thứ cho tiểu nhân mạo muội nói một câu, ngươi dễ dàng giao lệnh bài cho nàng như vậy, có phải có chút không thỏa đáng hay không..."

Mộ Dung Túc Dạ phía sau, đứng nhìn hai nam tử đi cùng hắn vào hôm đó. Giờ phút này một người thì xoay người hỏi câu này, tên còn lại cũng đang cúi đầu, dường như cũng lo lắng vấn đề này.

"Không có việc gì! Không cần lo lắng." Mộ Dung Túc Dạ quay người lại, lười biếng tựa người vào lan can.

"Các ngươi chỉ đơn giản sợ nàng xảy ra chuyện, tra ra nơi đã đưa lệnh bài, sẽ liên lụy đến ta. Sợ nàng sẽ không trả lại lệnh bài cho ta đúng không? Chỉ là nếu ta đã đưa lệnh bài cho nàng, một mặt là đã tin tưởng nàng, về phương diện khác thì..." A! Ta cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện!"

Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Túc Dạ đã đứng thẳng người để hoạt động hoạt động gân cốt, cất bước đi xuống lầu. Hai gã hộ vệ phía sau có chút không hiểu nói: "Gia? Không phải muốn ở trong này uống trà sao? Đây là muốn đi đâu vậy?"

Mộ Dung Túc Dạ vẫn không ngừng cước bộ, giơ lên tươi cười thản nhiên phun ra ba chữ.

"Xem náo nhiệt!"

~ hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio