Editor: Melodysoayni
Kể từ lúc Tần Uyển Như bắt đầu bước vào trong phủ của tam vương gia, còn chưa hết một ngày, nàng ta đã thành công ở lại quý phủ của tam vương gia, còn có tin đồn rằng sắp trở thành vương phi, tin tức này đã được truyền khắp nơi từ phố lớn đến phố nhỏ. Làm cho mỗ Vũ hoài nghi, có phải nàng ta lén mướn người cầm loa ra đường kêu hô hay không?
Chỉ là cũng bởi vì như vậy, mà vấn đề về tam Vương gia Mộ Dung Lưu Quang, đã có được một kết luận hoàn toàn khác!
Thứ nhất, đã rất lâu rồi hắn không tới tiểu quan quán! Thứ hai, hắn đồng ý để Tần Uyển Như ở lại, vậy có phải hắn thích nàng ta, thích nữ tử hay không?
Lời đồn đãi bay khắp bầu trời của đế đô, đám dân chúng nói chuyện say sưa. Tần Uyển Như cũng càng thêm hăng hái, rất có khí thế của “ứng cứ viên sáng giá nhất cho chiếc ghế Vương phi”.
Chỉ là lại nói tiếp, nàng ta đường đường là nữ nhi của thừa tướng, nếu kết duyên với tam Vương gia của hoàng triều, thì cũng có đủ tư cách môn đăng hộ đối. Cái gọi là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, có lẽ chính là như vậy đi.
Tiểu Vũ ngồi ở trên bậc thang, hai tay nâng cằm nhìn người ở trước mắt, vị giai nhân nào đó đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào nàng! Thấy dáng vẻ như sắp phun lửa của nàng ta, không khỏi vỡ mộng thở dài.
Ai...Nếu mỹ nam coi trọng con nhóc này, thì nàng thật sự muốn lấy sợi mỳ thắt cỗ tự tử! Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!
"Đứng lên cho ta! Ngươi tự xem lại dáng vẻ của mình đi?! Một tiểu thư khuê cát, làm sao có thể ngồi dưới đất, còn gác chân như vậy nữa! Rốt cuộc có biết hai chữ hổ thẹn hay không? Thật không biết phụ mẫu ngươi thế nào, lại dạy ra một nha đầu không có giáo dưỡng như ngươi!"
Tiểu Vũ nhướng mày, gạt bỏ dáng vẻ lười biếng, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, đứng lên.
"Ta nói Tần tiểu thư! Nói tới nói lui, mắng đi mắng lại. Có thể đừng nhắc tới phụ mẫu của ta được không? Tuy rằng ta không biết phụ mẫu của ta là ai, nhưng cũng không tới lượt ngươi mở miệng giáo huấn!"
Nếu là người hiểu rõ Tiểu Vũ, vừa thấy giọng điệu đứng đắn khó có được này của nàng, chắc có lẽ cũng biết chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi. Nhưng Tần Uyển Như không biết, vừa nghe thấy lời của Tiểu Vũ, lại cười mỉa mai một tiếng, châm chọc nói: "Ồ! Ta nói này, thì ra là một nha đầu không được phụ mẫu dạy dỗ, trách không được lại ngang ngược không biết lễ nghĩa phép tắt như vậy!"
Bốp!
Ba tiếng tát tay thâm thúy vang lên, Tần Uyển Như che hai má bị đánh lại, tràn đầy mê mang nhìn Tiểu Vũ đang cách nàng ta một khoảng, hơn nữa còn ngồi dưới đất không có động tác gì.
"Ngươi, ngươi..."
Mỗ Vũ vuốt hai tay, dùng đôi mắt khá vô tội nhìn nàng ta: "Không phải ta!"
Thật sự! Tần Uyển Như cũng tự biết không phải nàng. Khoảng cách và độ cao giữa các nàng đều không thích hợp. Tiểu hộ vệ này không có khả năng đánh nàng ta. Nhưng... Nơi này trừ hai người các nàng ra, vốn không còn ai nữa!
Bốp!
Lại là một tiếng vang thâm thúy, Tần Uyển Như ôm hai bên má, hốc mắt lập tức phiếm đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều được nâng niu trong lòng bàn tay! Bọn hạ nhân đều cẩn thận hầu hạ, đừng nói bị đánh, mà ngay cả vết trầy ngoài da đều khó có khả năng! Nhưng bây giờ, nàng ta đã hai lần bị bạt tay. Chuyện làm nàng ta giận nhất chính là, ngay cả người nào ra tay đánh nàng ta, nàng ta cũng không biết! Thật sự là không có cửa để trách cứ, vô cùng ủy khuất.
Càng làm cho nàng căm tức chính là, nha đầu nào đó đang ngồi vuốt hai bàn tay ở trên bậc thang, trên mặt tràn đầy vô tội! Ánh mắt muốn bao nhiêu trong suốt có bấy nhiêu trong suốt, biểu tình muốn bao nhiêu thuần lương có bấy nhiêu thuần lương! Nhưng.. Từ trong mắt nàng, nàng ta có thể thấy được ý tứ cười nhạo!
Sợ hãi ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện vẫn là trừ hai người các nàng ra, thì không có nửa bóng dáng nào. Tần Uyển Như căm giận đến dậm chân, xoay người chạy đi rồi.
Nàng ta vừa đi, Tiểu Vũ rút tay lại nâng cằm lên, lắc đầu thở dài nói: "Ai... Vốn cho rằng tính tình có chút mạnh mẽ, nhưng không ngờ vẫn là một kẻ đần độn! Làm ơn lần sau muốn giở trò, xin sắp xếp lại cho thỏa đáng chút đi! Loại biện pháp xa vời như sao này mà cũng diễn được, dù tên ngốc X cũng không thể mắc mưu! Chỉ là... Còn diễn rất giống nữa, giống như thực bị ai đánh vậy! Ừm, có tiền đồ phát triển!"
...
Cách đó không xa trên nóc nhà, Tiểu Bạch lạnh giọng mở miệng: "Tiểu Hắc! Ai cho ngươi động thủ? Dù gì con nhóc kia cũng là thiên kim của thừa tướng, có bối cảnh lại có người chống lưng! Lão đại nói, tạm thời không thể chọc nàng ta!"
Tiểu Hắc chau mày. Bình thường nếu Tiểu Bạch giáo huấn hắn, hắn đều nghe, sau đó thừa nhận sai lầm. Nhưng lúc này đây hắn lại tức giận phản bác nói: "Ai cho phép nàng ta nói xấu Tiểu Vũ! Cái gì không có phụ mẫu giáo dưỡng, cái gì không biết hổ thẹn? Dù nàng ta có thế nào thì xách dép cho Tiểu Vũ cũng không xứng! Ta muốn đánh nàng ta đấy, làm sao nào?! Lão đại muốn trách tội thì cứ trách đi, ta cam nguyện bị phạt! Nhưng nếu sau này nàng ta còn dám khi dễ Tiểu Vũ, ta vẫn sẽ đánh nàng ta!"
Khụ khụ! Tiểu Bạch ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng trấn an: "Ta biết là nàng ta không đúng, nhưng...chúng ta là nam nhân, phải có tấm lòng thương hương tiếc ngọc. Mặc dù biết đối phương không đúng, cũng không thể động thủ đánh nữ nhân!"
Nghe vậy, Tiểu Hắc hốt sửng sốt. Nâng tay phải vừa đánh người của mình lên. Hậu tri hậu giác nói: "Cũng phải, nàng ta là nữ nhân mà... Vừa rồi ta nghe thấy nàng ta nói Tiểu Vũ như vậy, nhất kích động đã xuống tay. Cũng quên nàng ta là nữ nhân! Ôi mẫu thân! Ca, huynh nói xem làm sao nữ nhân của triều đại này lại lợi hại như vậy? Chỉ cần một câu nói thôi cũng khiến người ta quên họ là nam hay là nữ rồi!"
Tiểu Bạch quăng cho hắn một cái nhìn xem thường, sờ sờ cái mũi của mình, nhỏ giọng than thở nói: "Đúng vậy... Ta cũng quên mất..."
"... A hả?"
Tiểu Hắc nháy mắt mấy cái, nhìn phía mỗ Bạch: "Đúng rồi, ca vừa rồi huynh cũng động thủ mà! Cái đầu tiên là ta đánh, cái thứ hai là huynh đánh!"
Khụ khụ khụ! Mỗ Bạch kịch liệt ho khan vài tiếng. Một phen câu cổ của mỗ Hắc, có chút cảnh cáo và uy hiếp nói: "Hắc Hắc à! Vừa rồi ngươi cũng có nói rồi, trong chuyện này, hai huynh đệ chúng ta thân bất do kỷ, đều bị con nhóc kia kích thích! Chứ bình thường, làm sao loại người khiêm tốn như ta có thể đánh nữ nhân, đúng không?"
"Ừ!" Mỗ Hắc rất là phối hợp gật gật đầu.
"Cho nên thôi! Tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, coi như là... Ảo giác, đúng, nhất định là ảo giác! Dù sao cũng không có người thấy hai huynh đệ chúng ta ra tay, ngươi không nói ta không nói, lão đại sẽ không thể nào biết được đâu! Hơn nữa, dù lão đại có biết, cũng khẳng định sẽ không trách phạt chúng ta! Nếu hắn cũng ở đây, nói không chừng bây giờ con nhóc kia đã đến địa phủ uống canh Mạnh bà rồi!"
"Ừ!" Mỗ Hắc lại phối hợp gật gật đầu.
"Tốt!" Tiểu Bạch nói ra kết luận cuối cùng: "Vậy chúng ta cứ xem như là ảo giác, xem như chưa xảy ra chuyện gì đi!"
"No vấn đề!" Tiểu Hắc nhấc tay tán thành.
...
"... Hắc Hắc à, ca nói ngươi này, không có việc gì thì đi học điểu văn (văn dùng để chửi người ấy, nói gọn là cách chửi người. à này thật sự là “điểu văn” không phải “điếu văn” nhé m.n, mình không có ghi sai:v) đi! Ngươi xem Mạnh bà người ta, vì để có thể câu thông với các tiểu quỷ, mà dù đã lớn tuổi rồi còn đi học ngôn ngữ ở các nơi. Ngươi nên học tập bà bà mới được!"
"Ta cũng không phải người chim, sao phải học điểu Văn?" (chắc chỗ này Tiểu Hắc đã hiểu lầm “điểu” ở đây là chỉ chim ấy:v)
"... Quên đi, xem như ta chưa nói gì. Ca với ngươi có chướng ngại câu thông"
"Ca, chướng ngại câu thông là gì?"
"Chướng ngại câu thông là nói với ngươi, ngươi sẽ không hiểu đó! Ý tứ cụ thể, ngươi có thể đi hỏi Tiểu Thôi, sẵn để hắn đặc biệt mở một bục giảng bách gia ( đủ loại trào lưu học thuật) cho ngươi luôn!"
"Ca, vậy điểu Văn là gì?"