Editor: Tinh Di
Hi mọi người, lâu ngày không mần truyện nên có chút buồn buồn tay. Nay nhắm trúng hố này quyết nhảy cùng mọi người :food: :food:
Mọi người đã và đang theo dõi bộ này mong tiếp tục ủng hộ, và ủng hộ mình nhe :beer: :beer:
Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Vũ hùng hổ hất tay tiểu Bạch ra khỏi người mình, ngang ngược bước về phía nhà bếp.
Mộ Dung Lưu Quang nâng chén trà vừa rồi lên, nước trà đóng băng trở lại bình thường. Hắn nhấp một chút, quay qua ném một câu cho Tiểu Bạch còn đang đứng ngẩn đó:
“Đi coi chừng nàng ấy.”
“….. Dạ? Coi chừng? Nấu cơm thì có gì không an toàn sao?”
Nhưng đó chỉ là nghi vấn trong lòng Tiểu Bạch, không thể nói thành lời, vậy mà Mộ Dung Lưu Quang đã giải đáp cho hắn:
“Ta lo lắng cho nhà bếp.”
“….”
Cũng may định lực của Mộ Dung Túc Dạ tốt mới có thể giữ nguyên ngụm trà vừa uống, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Chuyện này… không phải có chút hơi khoa trương sao?”
Lần này Mộ Dung Lưu Quang không trả lời, vì đã có Tiểu Bạch đứng ra:
“Ngàn vạn lần Cửu Vương gia không nên quá đề cao nha đầu này! Với nàng ấy kì vọng càng cao thì thất vọng còn cao hơn gấp nhiều lần! Nếu mong nàng ấy mang lại niềm vui thì kết quả sẽ là muôn vàn kinh ngạc sợ hãi! Bình thường cũng không tới mức đốt nhà…. Nhưng với nàng ấy thì chuyện gì cũng có khả năng!”
Người có thể khiến Diêm vương đại nhân coi trọng chính là nàng, điều này là minh chứng rõ nhất!
Mộ Dung Túc Dạ ngần người, đưa mắt về phía Mộ Dung Lưu Quang: “Đã như vậy… sao Tam ca còn để nàng ấy vào bếp?”
Mộ Dung Lưu Quang nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Chỉ là ta tò mò không biết nàng ấy sẽ làm ra loại chuyện gì. Hơn nữa… không phải Vương đệ cũng rất mong chờ sao?”
“Hả….” Mộ Dung Túc Dạ chột dạ sờ sờ mũi không nói thêm gì nữa. Quả nhiên là bị Mộ Dung Lưu Quang nhìn thấu, càng chối bỏ càng mất mặt.
>
……………
Nhà bếp vương phủ.
Ba gia đinh đứng thành một hàng, ‘nữ đầu bếp’ nào đó lau vội hai tay vào tạp dề, hít một hơi dài đi tới.
“… Nguyệt cô nương. Cô… rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”
Tiểu Vũ siết chặt dao lớn trong tay, nhìn chằm chằm cá trên thớt, vẻ mặt như sắp ra trận lớn:
“Nấu cơm! Không phải vừa nãy đã nói rồi sao? Nhìn người còn trẻ mà không ngờ trí nhớ tệ vậy!”
“……..”
Trên mái nhà bếp, Tiểu Bạch khoanh tay trước ngực khẽ thở dài. Vốn quen biết nàng lâu như vậy, cũng đã quen với cách nói chuyện phi lý của nàng, nếu là người lạ chắc đã sớm té khỏi mái nhà.
Một người gia đinh bước tới, tay chỉ con cá, tốt bụng nói: “Nguyệt cô nương, nô tài biết cô phải làm cơm, nhưng cứ đứng bốn mắt nhìn nhau như vậy không phải là cách!”
Tiểu Vũ vẫn không chút lay động, ánh mắt càng thêm nghiêm túc: “Đương nhiên ta biết đó không phải là cách! Vậy nên ta mới đang nghĩ cách để đối phó với nó!”
Người nọ nghe xong chỉ có thể lau bớt mồ hôi, chuyển hướng qua con dao trên tay nàng:
“Trước tiên dùng cán dao đánh cho cá chết tạm thời, sau đó dùng lưỡi dao đánh vẩy, lấy mang cá, rạch bụng bỏ nội tạng phía trong đi.”
Lúc này Tiểu Vũ mới chịu chú ý tới người nọ.
“Không thể nào? Tàn nhẫn như vậy?”
“……..”
Xem ra người này sắp bị nàng bức điên rồi, dứt khoát nói thẳng: “Vậy cô nương đưa dao lại cho nô tài, nô tài sẽ làm việc tàn nhẫn đó!”
Cũng được……
Tiểu Vũ gần như đã thoả hiệp thì đột nhiên nụ cười khiêu khích của ai đó hiện lên trong đầu, nàng xua xua tay, nghiêm nghị đáp lại: “Không được! Ta đã đồng ý với Vương gia, bữa ăn này phải do chính ta làm!”
Người nọ không biết phải nói thêm gì, lùi lại đứng vào hàng, đột nhiên có một người trong hàng cất lời, không quá to cũng không quá nhỏ: “Ai da, Vương gia sai cô nương xuống bếp chuẩn bị bữa trưa không có nghĩa là kêu chúng ta không được giúp. Nguyệt cô nương làm đầu bếp là rất đúng đắn rồi, chúng ta có thể làm phụ bếp mà!
Quá đúng!
Một câu nói thức tỉnh tất cả mọi người! Mắt Tiểu Vũ sáng rực, nhịn không được giơ ngón tay cái với người vừa rồi, đại ý vô cùng tán thưởng.
Dao lớn nhanh chóng được trả lại cho chủ của nó.
“Đã vậy, ta phân phó người giải quyết con cá đó!”
“Dạ!” Ba người cùng đồng thanh hô, giấu không được tiếng thở phào. Ngay sau đó ai vào việc nấy, cắt thái rồi xào nấu, bận bịu không ngừng tay.
Khởi đầu coi ra không tệ chút nào!
DndanLeqUy.Don
Tiểu Bạch coi chừng đến buồn ngủ thì đột nhiên bị một tiếng nổ lớn làm cho giật mình tỉnh giấc.
Trời ạ! Lại có chuyện gì rồi sao?
Khói đen ngùn ngụt bay ra từ cửa sổ nhà bếp, Tiểu Vũ và một người kia bịt mũi chạy ra ngoài, hai người kia ở lại dập lửa.
“Trời ơi là trời! Ngươi, sao lại có chuyện này hả?”
“…… Nguyệt cô nương, những lời này phải là nô tài hỏi người mới đúng chứ?”
Tiểu Vũ ngần người, làm ra vẻ suy tư: “À à…. Chuyện này hình như do ta mà ra! Nhưng hình như ta đâu có làm gì đâu….”
“……..”
Haizzz
Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, bàn tay khẽ phẩy, khói đen nhanh chóng tản đi, lửa trong nhà bếp cũng được dập tắt. Nhà bếp phục hồi lại như ban đầu, chỉ là…. có một vài chỗ bị thiêu cháy đen (=_=”)
Tiểu Vũ thấy khói đen đã hết, nhanh chóng xắn tay áo tính chạy lại nhà bếp, chí khí không chịu từ bỏ ý định. Người kia nhanh chân hơn, chạy lên trước mặt nàng, giọng khẩn cầu: “Nguyệt cô nương! Coi như nô tài cầu xin người, người đứng một bên theo dõi thôi được không? Nhà bếp nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, chúng nô tài không biết phải ăn nói như thế nào với Vương gia. Nếu Vương gia có hỏi, chúng nô tài sẽ nói toàn bộ là người chuẩn bị, người thấy như vậy có được không?”
“Ách…” Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, “Các người tính khai báo như thế nào?”
Người nào đó có chút lắp bắp nhưng vẫn ra đại ý: “Thì là, chúng nô tài sẽ không nấu như những ngày thường, món này sẽ mặn hơn một chút, món khác sẽ ngọt hơn một chút. Hoặc tệ hơn là vừa sống vừa chín. Như vậy Vương gia sẽ không nghi ngờ….”
“Đúng vậy!” Lời vừa thốt ra đã nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.
Riêng Tiểu Vũ nghe tới đây mày hơi nhíu lại, mẹ nó! Không ngờ chốn này không ai đánh giá cao nàng!
Thấy được nét mặt không vui của Tiểu Vũ, người kia không biết phải làm gì. Lúc này đột nhiên cửa mở ra, có người bước vào, tay khua khua như tránh, cau mày nói: “Cháy thứ gì mà mùi khét như vậy?”
Dieenxddan___LeeQuyDonn
Tiểu Vũ nhanh chóng chặn họng người này: “Ảo giác! Hoàn toàn là ảo giác của cô đó! Thanh Diệp Tử cô không có chuyện gì làm sao mà chạy qua đây?” Lại nói Thanh Diệp Tử này đúng là không có trượng nghĩa, lúc nàng bị Tiểu Bạch túm cổ giải đi cũng chỉ biết chạy một mình! Quá không trượng nghĩa!
Diệp Tử Thanh nhún nhún vai: “Không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hôm nay ngươi làm đầu bếp nên ghé qua coi một chút!”
Tiểu Vũ vốn đã buồn bực, thêm vẻ mặt vui vẻ xem kịch của Diệp Tử Thanh càng khiến cô tức tối: “Có gì mà coi! Nhà bếp không phải nơi thiên kim tiểu thư như cô nên tới, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Lời vừa dứt Tiểu Vũ liền đi tới ép người ra phía cửa, Diệp Tử Thanh sức không lại nàng, mắt thấy sắp bị đẩy ra khỏi cửa, nàng ta liền chộp lấy tay Tiểu Vũ: “Ai nha nha! Trước giờ không có để ý, thì ra tay của ngươi cũng nhỏ nhắn xinh đẹp đó chứ! Lúc cầm dao nhớ cẩn thận đó, không chừng sẽ tự làm thương mình!”
Tiểu Vũ khó hiểu nhìn nàng ta, đột nhiên quan tâm tới nàng là loại chuyện gì đây? Còn chưa kịp hỏi Diệp Tử Thanh đã xoay người, khẽ cười rồi rời đi.
Tiểu Vũ vẫn không hiểu nhìn theo bóng lưng nàng ta.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ là di chứng sau lần rơi xuống hồ? Nặng tới mức ấy?