Editor: Tinh Di
Huyện Thanh Bình là một trong những huyện gần Kinh thành nhất, mặc dù không được phồn hoa như chốn kinh đô nhưng cũng không kém phần náo nhiệt.
Xe ngựa dừng tại một khách điếm, ba người trên xe lần lượt đi xuống, tiểu Bạch và tiểu Hắc đi vào trước lo chuyện phòng ngủ, hai người cận vệ của Mộ Dung Túc Dạ lo chuyện xe ngựa.
Thật là lúc này trời vẫn còn rất sáng, nếu không phải vì nha đầu nào đó đột nhiên hăng hái với cái chuyện ‘biến thái giết người hàng loạt’, thì bọn họ còn có thể đi tiếp khá xa. Mà dù sao cũng là ra ngoài du ngoạn, huyện Thanh Bình này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không hề nhỏ, có thể đi thăm thú một vòng.
“Chúng ta nên ăn chút gì đó, hay qua chỗ ‘náo nhiệt’ trước đây?” Mộ Dung Túc Dạ lên tiếng hỏi, còn nha đầu kia chỉ có sự hưng phấn không thể giấu, nếu bây giờ ai đó cho nàng đôi cánh, nàng chắc chắn đã bay đi ngay lập tức!
Quả nhiên Tiểu Vũ đáp lời Mộ Dung Túc Dạ: “Đương nhiên nên đi dạo một chút! Hơn nữa còn có thể tha hồ ăn uống đồ ăn dọc đường đi. Tiểu Vũ ta rất khoẻ, không cần ăn cũng được ha ha!!”
Lời vừa dứt liền quay qua nhìn Mộ Dung Lưu Quang đầy mong đợi, ý định vô cùng rõ ràng!
Thế nhưng vị Vương gia nào đó không chịu hiểu….
“Là nhà ngươi thôi, chúng ta không phải ai cũng khoẻ mạnh mà ăn tuỷ tiện.” Mộ Dung Lưu Quang nhẹ nhàng ném cho nàng một gáo nước lạnh.
Sắc mặt Tiểu Vũ suy sụp: “Gia! Ngươi không nói những lời đó không được sao? Ít ra cũng nên cho ta một chút khích lệ…. Có động lực mới có thể tiến bộ! Gia chờ đó, sẽ có ngày ta làm ra thứ đồ ăn mà cả đời ngươi không thể quên!”
“Thật?” Mộ Dung Lưu Quang khẽ nhếch môi, “Thật ra không cần chờ tới ngày nào đó, bàn ăn lần trước người làm ra ở Vương phủ, dù chưa thử qua cũng đủ khiến người nhìn cả đời khó quên rồi!”
Lúc này Mộ Dung Lưu Quang như nhớ ra thêm gì đó, vội vàng nói thêm: “À đúng rồi! Đi vào lòng người nhất có lẽ chính là món rau…”
“……”
Vũ mỗ than thở trong lòng một vạn chín ngàn lần….
Nàng sai lầm rồi! Thực sự sai lầm! Từ lần gặp mặt đầu tiên, từ cái quay đầu rồi nụ cười say đắm lòng người, khi đó nàng đã cho rằng hắn thuần khiết, dịu dàng, thiện lương!
Nhưng không ngờ thật không ngờ!
Thuần khiết? Lại nói, không biết đâu hắn lại là tiểu quan quán! Từ Vương phủ tới Hoàng cung, đi tới đâu cũng có tiểu yêu liếc mắt đưa tình!
Diêm dúa loè loẹt: Bạch Vô Thường; Lãnh khốc Hắc Vô Danh; Thâm tàng bất lộ Thôi Liên Quân….
Thiếu niên tiểu Hoàng đế; mỹ nhân Hoa tỷ muội; Tần Uyển Như; Diệp Tử Thanh; bây giờ còn thêm tên Lá Cây dây dưa dùng giằng này!!
Thuần khiết em gái hắn! Hắn thuần khiết thì người chết nhiều năm cũng sống lại được!!
Dịu dàng? Thiện lương?
Hai từ này dùng trên người hắn đúng là nghiệp chướng! Người nghĩ ra hai từ này chắc chắn sẽ đội mồ lên bóp chết hắn!
Giả bộ làm người tốt nhưng thực tế chỉ chờ nàng sơ hở, mà không cần sơ hở hắn cũng ‘đâm’ nàng luôn! Còn mở miệng nói điều kiện là đầu người! Cuối cùng đã không được kết quả tốt còn suýt mất đầu, mặc dù là mỹ nam nhưng chính là một mỹ nam khốn kiếp!
Nhưng là……
Dù biết hắn máu lạnh vô tình, phúc hắc, không có chút nào thuần khiết! Vậy mà Tiểu Vũ nàng vẫn chọn lao đầu vào chỗ chết! Nàng coi trọng hắn! Người đàn ông này chắc chắn phải là của nàng!
“Gia! Dù bây giờ ngươi cười ta cũng không sao hết! Về sau…. nhất định sẽ khiến ngươi có lúc cười không nổi! Cứ chờ đó!”
Nghe được lời thề son sắt đanh thép của ai đó lông mày Mộ Dung Lưu Quang chỉ khẽ nâng lên, nhưng vẻ mong chờ không giấu được: “Được! Vậy thì ta sẽ mỏi mắt mong chờ!”
……….
Mắt thấy chuyện dần căng thẳng, Mộ Dung Túc Dạ khéo léo chen ngang: “Tam ca, ta cũng chưa đói, hay chúng ta đi dạo phố trước thì sao?”
Mộ Dung Lưu Quang không đáp, chỉ khẽ cười gật đầu coi như đã thuận theo, chỉ là trong đầu có chút suy nghĩ….
Chuyện của ta với nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám xen vô! Có dũng khí, ta ghi nhận! Cửa Địa phủ luôn luôn mở rộng đón chờ!
D!nd&&LeequYDo__n
Ba người đã có lựa chọn cuối cùng, không ai nói thêm gì, tiêu tiêu sái sái bước dạo phố.
Huyện Thanh Bình không được rộng lớn như Kinh đô, nhưng phố xá cũng rất đa dạng phong phú, Tiểu Vũ đi qua sạp hàng nào cũng bị thu hút. Hai tay nhỏ không ngưng nâng lên đặt xuống, xoay xoay chơi đùa, nhưng dù người bán có nói trăng nói mây cũng nhất quyết không bỏ tiền mua!
Lúc đầu Mộ Dung Túc Dạ tưởng do nàng không có tiền nên không thể mua, còn ngỏ lời mua cho nàng nhưng đã bị tay Mộ Dung Lưu Quang ngăn lại, khẽ lắc đầu: “Không cần để ý đến nàng! Nha đầu này căn bản chỉ thích thú, không có ý định mua.”
“…..” Mộ Dung Túc Dạ có chút khó hiểu, “Sao Tam ca biết chắc như vậy?”
Vẻ mặt hiển nhiên kia thì không thể là nói láo.
“Nàng ấy….” Ánh mắt Mộ Dung Lưu Quang vô thức nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang không chạy qua chạy phía trước, vẻ cưng chiều không giấu giếm, “Nếu gặp đồ nàng thực sự thích chắc chắn sẽ nói ra miệng! Lúc đó sẽ có bộ dạng vô cùng đáng thương, sau đó…. ngươi sẽ không lỡ lòng nhìn mà rút túi tiền mua cho nàng!”
Mộ Dung Túc Dạ kinh ngạc: “Nàng ấy còn làm được loại chuyện này?”
Mộ Dung Lưu Quang cười nhạt không giải thích thêm, cất bước về phía tiểu nha đầu phía trước.
Mộ Dung Túc Dạ cau mày trầm tư một lát, sau đó cũng bước tới.
D!nd&&LeequYDo__n
Đi dạo một hồi, lúc này cả ba người mỗi người cầm một túi giấy nhỏ đứng trước bảng bố cáo của huyện Thanh Bình.
Tiểu Vũ vừa ăn vừa chăm chú nhìn lên bảng. Mộ Dung Lưu Quang cũng chăm chú đọc thông báo trên đó, thỉnh thoảng mới cắn một miếng màn thầu. Chỉ có Mộ Dung Túc Dạ sững sờ nhìn gói giấy trên tay……
Cũng là bởi Tiểu Vũ kêu đói bụng, sau đó mua cho mỗi người một túi, bắt cầm, còn nói không ăn sẽ từ mặt! Nghĩ đến việc hai vị Vương gia, đường đường là Hoàng thân quốc thích lại cầm túi màn thầu vừa đi vừa ăn trên phố, khoé môi Mộ Dung Túc Dạ không hỏi giựt giựt, cảm thấy càng ngày bất ngờ với những chuyện tiểu nha đầu này có thể làm ra…..
Ây, thôi vậy!
Mộ Dung Túc Dạ khẽ há miệng cắn vào miếng màn thầu trắng bóc còn bốc khói nghi ngút. Còn chưa kịp nhai hay cảm nhận mỹ vị đồ ăn ngoài đường, nha đầu nào đó đang chăm chú đọc bố cáo đột nhiên quay đầu lại nói một câu, đủ khiến hắn suýt phun hết miếng bánh nhỏ vừa cắn được: “Bảng này viết cái gì vậy?”
“……..”
Thiên địa ơi nàng ấy không xem hiểu! Thế bộ dạng nghiêm túc chăm chú vừa rồi có phải là mơ không?
Mặc dù đã hết sức kiềm chế nhưng Mộ Dung Túc Dạ vẫn bị nghẹn một chút, hắn che miệng ho khụ khụ. Tiểu Vũ còn ân cần vỗ lưng giúp hắn nuốt dễ hơn. Thật vất vả mới nuốt xuống được, Tiểu Vũ lại nói thêm một câu khiến hắn không còn muốn thở…..
“Không phải chỉ mời ngươi mấy cái màn thầu thôi sao, cảm động như vậy làm gì? Cứ thong thả, thong thả ăn, ăn hết ta mua thêm cho ngươi!”
“…..”
So với Mộ Dung Túc Dạ hắn, Mộ Dung Lưu Quang bên kia có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Bình tĩnh cắn màn thầu, bình tĩnh nhìn bảng bố cáo, bình tĩnh làm mắt ngơ tai điếc trước nha đầu nọ.
Được rồi! Mộ Dung Túc Dạ hắn thừa nhận đã xem thường tiểu nha đầu này! Xem thường Tam ca hắn rồi!