Vậy thì bố thí cho nàng một lần đi. Đi theo nàng thăm cha mẹ một lần, không phải hắn động tâm, mà đó là trách nhiệm. Chính xác là vậy! Tô Cẩm Lí không thể nào thương nhớ Dương Xuyến Xuyến. Hắn chỉ thương hại nàng một lần. Tìm một lý do thuyết phục, Tô Cẩm Lí mở miệng sai bảo: "Chuẩn bị xe ngựa." Sau đó đi tới ngoài cửa Vương phủ. Nhưng còn chưa ra cửa, lại thấy một người trong cung chạy tới, quỳ trên mặt đất: "Vương gia, Vương phi gọi người tiến cung, công chúa..." Tô Cẩm Lí vừa nghe, nhíu mày, Sơ Tâm sao vậy? Sơ Tâm.... Không khống chế được rống lên: "Sơ Tâm làm sao? Nàng rốt cuộc làm sao? Chuẩn bị ngựa, nhanh lên, bổn vương muốn vào cung!" Vừa nói, Tô Cẩm Lí vừa đoạt lấy cương ngựa, lao qua xe ngựa của Dương Xuyến Xuyến, chạy ngược về phía bên trong hoàng cung, nhanh như bay. Tiểu Bích ngồi ngoài xe ngựa, thấy Tô Cẩm Lí vụt qua thì kéo lấy tay áo của Dương Xuyến Xuyến: "Tiểu thư, người xem vì sao Vương gia lại đi...." Dương Xuyến Xuyến quay mặt lại, nhìn qua, đáy lòng hơi run lên. Nàng biết mình đang mong đợi. Nhưng giây tiếp theo, lại nghe tiếng nam nhân gầm lên giận dữ: "Sơ Tâm làm sao? Nàng ấy rốt cuộc làm sao?!" Thì ra là vậy, nàng đã biết, nam nhân kia chỉ quan tâm tới Tô Sơ Tâm mà thôi. Buông mành xuống, vẫn nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của hắn, sau đó là một cơn gió ập tới, tiếng ngựa chạy như bay vang lên. Sắc mặt Dương Xuyến Xuyến an tĩnh, đáy lòng thanh tỉnh. Thật buồn cười, vừa rồi còn hy vọng hắn đi cùng nàng? Ha ha... Hắn nôn nóng như vậy, đều vì một nữ nhân khác!