"Mấy hôm trước con tới Vương phủ mới phát hiện Vương gia ca ca và tẩu tẩu không ở chung phòng, rất kì lạ, Vương gia ca ca có lẽ không thích tẩu tẩu, nếu hai người họ cứ như vậy, Vương gia ca ca khi nào mới có nhi tử? Hơn nữa Mẫu phi, VƯơng gia ca ca còn nói tẩu tẩu không xứng bò lên giường của huynh ấy, những lời này thật sự khiến con cảm thấy đáng thương cho tẩu tẩu... Tuy tẩu tẩu đã từng đào hôn, nhưng trước đó Vương gia ca ca cũng không xuất hiện trong hôn lễ..." Tuyết Y ép mình tỉnh táo lại, sau đó bình tĩnh nhìn Dương Xuyến Xuyến, nói tiếp: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, bổn cung chỉ muốn nhìn vào tương lai." Cố tình nhấn mạnh hai chữ "tương lai" này. Dương Xuyến Xuyến cúi đầu, bộ dáng an tĩnh, đáy lòng châm biếm, tương lai? Nàng và Tô Cẩm Lí, vĩnh viễn cũng không thể có tương lai. Mở miệng, vẫn điềm nhiên trả lời Tuyết Y: Vâng." "Xuyến Xuyến, bổn cung hỏi ngươi, bụng vẫn chưa có động tĩnh sao?" "A?" Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn Tuyết Y, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. Sau đó mới phản ứng được Tuyết Y đang ám chỉ cái gì. Thì ra là chuyện con cái. Mặt nàng lập tức đỏ bừng. Cúi đầu xấu hổ nói: "Vẫn chưa." "Vậy nỗ lực thêm nữa." Tuyết Y gật đầu, quả nhiên là vậy, phản ứng của Dương Xuyến Xuyến, rõ ràng là tiểu cô nương chưa trải sự đời, nếu không sao lại có phản ứng lớn như vậy? Đè nén nỗi thất vọng, hỏi tiếp: "Đứa bé Cẩm Lí kia đối với ngươi có tốt không?" Dương Xuyến Xuyến gật đầu: "Rất tốt." Vẫn là bộ dạng an tĩnh như cũ, không có chút cảm xúc nào. Tuyết Y lập tức hiểu rõ, nếu là quan hệ tốt, nữ tử trước mắt phải xấu hổ ngượng ngùng mới đúng, sao có thể an tĩnh như vậy. Hiển nhiên giống như Tô Sơ Tâm nói, chưa động phòng. Hơn nữa, tất cả lý do đều ở trên người đứa bé Cẩm Lí kia. Tuyết Y nói thêm vài câu liền rời đi. Vừa mới ra khỏi Vương phủ, lạnh lùng nói với Trương quản gia: "Hôm nay Vương gia hồi phủ, bắt nó đi gặp bổn cung trước."