Nàng xuyên không tới nơi này cũng đã được tuần,cũng đã biết thêm vài điều về sư phụ,thương thế đã khỏe hẳn,nàng cũng rất thích Tuyết nhi.Sư phụ nàng là bang chủ của cung Võ Môn-bang phái lớn nhất nhì nước. Buổi sáng nay rời giường nàng đã thấy sư phụ ngồi đợi, người đưa cho nàng một chồng sách.
”Lâm nhì à,đây là bí tịch võ công và vài cuốn độc dược.Con phải học hết để bảo vệ thân,với công lực hiện giờ của con hoàn toàn có thể học rất nhanh.Sau khi học xông con hãy đến kinh thành tìm ta.”Vừa dứt lời xong nàng đã không thấy bóng dáng sư phụ đâu.
Nàng thất thần ngây ra đó,nhìn cũng không thể tin vào mắt mình được.Nàng nhắm nhẹ mắt rồi lại mở mắt ra đi tới cạnh Tuyết nhi nói:
”Ngươi nghĩ ta có làm được không Tuyết nhi?“.Tuyết nhi như có thể hiểu kêu nhẹ tiếng trả lời nàng.
Dẫn theo Tuyết nhi ra sau núi tập luyện,Nàng đứng đó nở nụ cười ôn nhu,nhẹ nhàng nói.
”Y Lâm từ nay cuộc sống của ngươi sẽ thay đổi, ngươi không còn là ngươi trước kia nữa.Nha đầu cô hãy yên nghỉ ta sẽ thay cô sống tốt.Ta sẽ không để cho ai khi dễ chúng ta đâu.Chúc ngươi sẽ có một cuộc sống mới ở một thế giới khác.”
Tập luyện xong nàng cùng sói nhỏ đi dạo vòng quang sơn cốc,nàng nhẹ bước tới bên bờ suối.Cúi đầu nhìn,nàng thấy khuôn mặt trái xoan,đôi lông mày lá liễu,cái mũi thẳng tắp,đôi môi mọng đỏ,nàng thốt lên.
”OAH, đúng là một mỹ nhân na,coi như không làm ta thất vọng”
Lúc dưỡng bệnh sư phụ bắt ở yên chỗ, trong phòng không có gương khiến nàng không biết bộ dạng của mình ra sao.Bây giờ thấy rồi thì vui sướng không ngừng.Con gái mà, ai chả thích đẹp.
Cuối cùng sau ba tháng tập luyện nàng cũng đã lĩnh ngộ được hết số sách mà sư phụ đưa cho.Không những vậy nàng còn điều chế được vô số loại độc dược cực độc.Quan trọng nhất là do thử độc tự chế quá nhiều đã giúp nàng 'bách độc bách xâm' cái mà trong thiên hạ này ai ai cũng muốn.Ngày mai nàng sẽ cùng Tuyết nhi đến kinh thành gặp sư phụ.