Editor: nhungchuoi
Biết nàng đang hiểu lầm chính mình, mà tình huống lúc này lại khiến hắn không thể giải thích nhiều.
Tuy nhiên phi tiêu lại càng ngày càng nhiều, tuy rằng hắn đã cảm nhận được chỗ tối có người, nhưng phi tiêu cứ tiếp tục bay đến ngăn cản hắn đi về phía trước, kiếm trong tay bay lượn trong không trung đánh chặn, Vân Chỉ phía sau cũng đang đánh chặn phi tiêu.
Nếu phi tiêu cứ bay ra vô cùng vô tận như vậy thì không phải là biện pháp hay, Mặc Kỳ Uyên thầm than một tiếng, kiếm trong tay múa thành một vòng tròn xoáy, rót nội lực vào bên trong, phi tiêu đi đến đó cứ như vậy bị cố định một chỗ, sau đó, đường kiếm vốn đang mềm mại thì thay đổi, những phi tiêu đang ở đó quay đầu bay về hướng cũ.
Không thể ở lại, tiện tay kéo Vân Chỉ chạy hướng về chân núi, chỉ để lại tiếng người kêu rên ở phía sau.
Bị kéo đi chạy một lúc lâu, Vân Chỉ đã thở hồng hộc, dùng hết sức lực cuối cùng giãy tay khỏi cánh tay cứng như sắt thép kia, ngồi xuống mặt đất.
"Có phải, à không, ngươi, các ngươi định......Ra tay với ta hòng cướp được binh phù! Hừ, tính sai rồi, hiện tại binh phù không ở trên người ta!" Vân Chỉ thở không ra hơi cố gắng nói hoàn chỉnh câu này, lần này ra ngoài đàm phán thiếu chút nữa đánh rơi cái mạng nhỏ.
"Những người đó cũng là kẻ địch của ta, còn chuyện binh phù thì không thay đổi gì." Người đàn ông đó thấp giọng giải thích, trong tay mở ra chiếc phi tiêu hình thoi, sắc bén, trên mặt có in dấu hiệu, đôi mắt chiếu sáng lên đó, xem ra Diễm Hỏa Môn muốn diệt môn nha!
Sau khi thở hổn hển xong, Vân Chỉ từ từ đứng lên trên mặt đất, hừ một tiếng với người đàn ông này "Ta tin ngươi mới là đứa ngốc! Ta đi đây, đừng đi theo ta!"
Dù sao hiện tại nàng vừa trải qua một trận hoảng sợ, cái gì cũng không cảm thấy an toàn, cho dù vừa rồi có là kẻ thù của hắn, không liên quan đến hắn, nhưng nguy hiểm vẫn là từ chỗ hắn mà ra, những kẻ đứng sau màn lại không tính toán rõ ràng mà lại có thể bảo đảm nàng và cả phủ tướng quân được an toàn.
Vốn định xoay người gọi lại nàng, nhưng lại nuốt xuống. Hiện tại hắn cần phải xử lý đám người này trước đã, vừa rồi còn cố kị vì có Vân Chỉ ở đây, hiện tại hắn sẽ cho đám người Diễm Hỏa Môn biết thế nào là hối hận!
Vân Chỉ buồn bực đi xuống núi, lại thiếu chút nữa đụng phải một người "Oa? Tần Lãng, làm sao ngươi lại ở đây?"
"Chẳng phải ngươi cho người đến tìm ta sao, ta cũng chỉ mới vừa đến đây thôi." Tần Lãng nhàn nhạt trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía sau lưng Vân Chỉ và suy nghĩ sâu xa, lại nhìn thấy Vân Chỉ toàn thân áo trắng giờ đã dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Ra ngoài gặp chuyện xui xẻo, không biết nhìn người, là xui xẻo thôi!" Vân Chỉ nhăn mặt lại, buồn bực nắm chặt y phục nhìn vô cùng thê thảm, căm hận nói.
"Là người đàn ông mặc đồ đen phải không? Có phải trên mặt hắn còn đeo một cái mặt nạ màu vàng?"
"Làm sao mà ngươi biết? Ngươi biết người đàn ông đó à?" Ngay cả một thị vệ bên người Hoàng thượng mà cũng có thể nổi tiếng đến như thế hay sao?
Một lần nữa trong đầu lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt mới chỉ nhìn thấy một bên kia rồi nhìn Vân Chỉ chậm rãi nói: "Nếu ta nhìn không lầm thì có lẽ hắn là cung chủ Ly Thiên cung, Cực Thiên!"
"Ly Thiên cung? Rất mạnh sao?" Vân Chi khinh thường hừ hừ, chỉ cần liên quan đến người vừa rồi là lại thấy oán hận nên đối với cái Ly Thiên cung này cũng hoàn toàn không xem trọng.
"Ừ, trên giang hồ Ly Thiên cung là một tổ chức thần bí, ôm đồm cả điều tra tình báo, ám sát người khác, thành lập bí mật trong bóng tối nhưng phạm vị ảnh hưởng của thế lực này dần dần bành trướng rộng. Khi hành sự thì tàn nhẫn dứt khoát, không một môn phái nào trong giang hồ dám trêu chọc cũng không thể nịnh bợ." Khi nói về Ly Thiên cung, giọng điệu của Tần Lãng vô cùng trịnh trọng, trong giọng nói vừa có sự bội phục nhưng cũng có cả sự bài xích.
Hắn cũng chỉ được nghe nói về cung chủ Ly Thiên cung qua những lời đồn đại, nhưng lại không ngờ rằng hắn lại có thể dễ dàng hiện thân ở bên người Vân Chỉ như vậy.
Nghe Tần Lãng giải thích xong, Vân Chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ đến một tổ chức lớn trong giang hồ như vậy lại đi làm việc cho Hoàng cung, xem ra hậu thuẫn của Hoàng thượng rất mạnh mẽ nha, hiện tại ngẫm lại quyết định không hợp tác vừa rồi không biết có phải là sai lầm không nữa?
"Suy nghĩ cái gì thế! Người như vậy rất nguy hiểm, về sau cách xa hắn một chút." Tẫn Lãng thầm than một tiếng, người con gái trước mặt này rõ ràng là vô cùng thông minh, nhưng cũng có những hành động và lời nói vô cùng kỳ quái làm cho người khác không thể yên tâm.
"A......, ta biết rồi, đi thôi, trước tiên tìm một bộ quần áo để ta thay trước, sau đó chúng ta đi xem nhà." Tần Lãng nói rất đúng, người nguy hiểm như vậy vẫn nên cách xa một chút vẫn tốt hơn! Lần náo nhiệt này thiếu chút nữa làm nàng quên việc chính sự cần làm.
Hai người cùng nhau xuống núi rồi đuổi Mộng nhi đang chờ dưới đó trở về.
Muốn nói tuy rằng cổ đại có vẻ lạc hậu, nhưng có điều không hoàn toàn chính xác, chính là phong cảnh đặc biệt mỹ lệ này, nhìn thật sự rất trữ tình.
Lúc này Vân Chỉ đang mặc một bộ nam trang màu xanh, ngồi cùng với Tần Lãng trên tầng hai của một quán rượu uống trà ngắm cảnh, lúc này con đường bên dưới lầu có thể coi là con đường nhộn nhịp nhất trong kinh thành Mặc Kỳ quốc, những âm thanh rao hàng từ các cửa tiệm, người trên đường đi qua đi lại dạo chơi có thể làm cho Vân Chỉ cảm thấy sự thích thú của họ.
"Đúng rồi, phố này gọi là phố gì?" Thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Lãng đang ngồi đối diện hỏi, hiện tại Tần Lãng giống như thư ký của nàng, tùy lúc mà đi theo nàng, giải thích nghi hoặc cho nàng.
Trên mặt có chút ửng đỏ, Tần Lãng hơi chần chừ rồi mới mở miệng giải thích: "Phố này gọi là phố Hoa Liễu, khụ khụ, là nơi vui chơi trăng hoa nổi tiếng nhất Mặc Kỳ quốc. Ban ngày thì người bán hàng rong mua bán náo nhiệt, tối đến thì là nơi vui chơi của oanh yến và ca hát."
"Phố Hoa Liễu sao?" Vân Chỉ dùng tay nâng cằm lên, ánh sáng phát ra từ đôi mắt màu lam bắt đầu di chuyển. "Vậy thì tìm một viện ở con đường này để làm nơi đặt chân đi."
"Tại sao lại ở một nơi hỗn độn như thế này." Tần Lãng kinh ngạc nói, từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể theo kịp suy nghĩ của nàng.
"Ai! Một nơi hỗn độn như này cũng có chỗ tốt! Chúng ta có thể nhận được tin tức mới nhất trước tiên! Càng loạn! Chúng ta càng dễ dàng ẩn thân mà không dễ bị phát hiện. Còn nữa, ta nhìn từ trên này xuống, nếu tâm tình ta tốt thì có thể mua đứt cả con phố này cũng không thành vấn đề." Vân Chỉ như một lão sư đang giảng dạy, giải thích với Tần Lãng, lời nói rất đúng khiến đối phương vô cùng sửng sốt.
Bệnh nghề nghiệp từ kiếp trước của nàng đột nhiên bộc phát, nhìn thấy địa bàn có hy vọng phát triển thì trong não lại nảy sinh vô số ý tưởng, tuy nhiên, nàng cũng chỉ nói ra một chút thôi, con phố lớn như vậy nàng cũng không cần phải lấy hết làm gì.
"Vị công tử này, tại hạ có thể ngồi ở chỗ này không?" Đột nhiên một giọng nói dịu dàng như ngọc ngắt ngang lời nói chuyện của hai người, một bộ trường bào màu ánh trăng xuất hiện bên bàn của bọn họ.
Giương mắt nhìn lên, lại nhìn thấy một nam tử nho nhã mặc bộ trường bào màu xanh trúc càng làm nổi bật lên sự mê người, mà lúc này người này lại nhã nhặn cười yếu ớt với nàng, vừa hay lại chính là Công Ngọc Viêm Bân nhìn thấy trong hoàng cung ngày hôm ấy.
Rướn cổ lên nhìn ra phía sau lưng hắn rồi lại quay lại nhìn Công Ngọc Viêm Bân buồn bực nói: "Nhiều người như vậy sao không tìm chỗ khác ngồi, vì sao cứ phải ngồi ở chỗ chúng ta!"
Nếu không phải hiện tại nàng đang mặc nam trang thì nhất định nàng sẽ cho rằng Công Ngọc Viêm Bân này đang trình diễn màn kịch cũ rích để tiếp cận mỹ nữ.
Đối với biểu hiện không hoan nghênh hiển nhiên của Vân Chỉ nhưng Công Ngọc Viêm Bân vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ nhất: "Vị trí ngắm cảnh tốt nhất ở quán rượu này vừa vặn ở gần cửa sổ, hôm nay không may nhưng cũng không thể ép buộc nên chỉ có thể mạo muội ngồi cùng bàn với công tử, tại hạ nguyện ý mời khách tạ tội."
Nói xong không đợi Vân Chỉ đồng ý đã nhấc góc áo lên ngồi vào giữa hai người, động tác nho nhã cao quý khiến một đám nữ tử bên cạnh si ngốc nhìn lên.
Vân Chỉ liếc hắn một cái, nói một đống câu vô nghĩa làm gì không biết, nói thẳng là muốn mời khách không được sao!
Giả bộ ôm quyền, cũng không khách sáo với hắn nói "Nếu vị công tử này đã thẳng thắn như vậy thì không cần cảm ơn!"
HẾT CHƯƠNG