"Ta đến đây chỉ là tùy tiện đi dạo mà thôi, không hề đến Di Hồng Viện nha...., ta muốn vì ngươi mà thủ thân như ngọc! Ngươi có nên thưởng cho ta không!" Vừa nói chuyện vừa đồng thời cố gắng dính chặt lấy Vân Chỉ hơn, hơn nữa còn không ngừng cố gắng tách Tần Lãng ra xa hơn làm hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tần Lãng oán hận nhìn về phía con bạch tuộc Mặc Kỳ Uyên đang dính chặt lấy Vân Chỉ, lại nhìn thấy Vân Chỉ không hề cố gắng tránh né đôi mắt càng tối sầm, đành phải lẳng lặng thay đổi chỗ ngồi.
"Xem ra tại hạ đã đến đúng lúc!" Giống như cảm thấy tình cảnh còn chưa đủ loạn, âm thanh phát ra từ phía Công Ngọc Viêm Bân thành công đón nhận được ánh mắt kịch liệt từ mọi người trên bàn.
Nghi ngờ đưa mắt nhìn Mặc Kỳ Uyên đang ngồi cực kì gần Vân Chỉ, Công Ngọc Viêm Bân tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống.
"Không ngờ là nơi này đang náo nhiệt như vậy, nếu không ngại thì thêm một người như tại hạ đi!" Trên mặt mang theo vẻ mặt tươi cười ngàn năm không đổi, ánh mắt liếc nhìn đến bản khế ước trên bàn: "Công tử đang thương lượng chuyện thu mua cửa hàng sao?"
Tùy ý lấy một tờ giấy rồi mở ra xem, trong lòng kinh ngạc, không ngờ là trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hắn đã có thể khiến đại bộ phận cửa hàng trên phố Hoa Liễu bán đứt cho mình! Nếu không phải là lúc trước là nắm chắc phần thắng thì hiện tại có lẽ hắn sắp phải thua thì là điều không phải nghi ngờ gì nữa!
"Làm sao vậy, Công Ngọc công tử vì đánh cược mà đến hay sao! Tuy rằng thời hạn mười ngày ước hẹn chưa đến nhưng hiện tại có thể thực hiện lần đánh cược này rồi!" Đem Mặc Kỳ Uyên đang quấn lấy nàng vứt sang một bên, trên mặt Vân Chỉ mang theo vẻ anh khí, mỹ lệ, và vô cùng kiên định, khóe miệng lóe ra nụ cười đầu tiên trong những ngày gần đây, khiêu khích nhìn Công Ngọc Viêm Bân. Nếu hắn đã đến đây thì vừa đúng lúc nên kết thúc toàn bộ việc này lại, hiện tại thời gian của nàng đang rất cấp bách.
Đều đã thu mua được rồi sao? Toàn bộ cửa hàng trên phố Hoa Liễu mà trong tám ngày ngắn ngủi đều chấp nhận bán đứt sao?!
Không thể, tuyệt đối không có khả năng, vẫn còn hiệu thuốc bắc hắn lấy danh nghĩa ra dặn dò chưởng quầy, cho dù có chuyện gì cũng không thể đồng ý, người này tuyệt đối là đang lừa hắn!
Thu lại vẻ mặt kinh ngạc, Công Ngọc Viêm Bân cười nói: "Vậy thì để cho tại hạ nhìn thành quả của các hạ một chút, cũng nên để cho tại hạ chịu thua một cách tâm phục khẩu phục đúng không?"
"Đây là khế ước hợp tác của thanh lâu, tửu lâu, quán trà, ngân hàng tư nhân........" Vừa lúc mọi người còn đang trợn mắt há hốc hốc mồm thì Vân Chỉ đem một xấp giấy trắng mực đen ném đến trước Công Ngọc Viêm Bân, bình tình giống như là đang kiểm kê gà con vậy, "........ khách điếm, tổng cộng là cửa hàng."
Nghe thấy con số này, cuối cùng Công Ngọc Viêm Bân có thể yên tâm thở ra một hơi, như này vẫn phải là chưa đến hay sao!
"Vị công tử này có thể trong khoảng thời gian ngắn mà thuyết phục được chưởng quầy quả thật đã khiến tại hạ phải nhìn với cặp mắt khác, nhưng dân chúng Mặc Kỳ quốc đều biết phố Hoa Liễu này có cửa hàng, không biết là có phải còn một cửa hàng hay là bị công tử lãng quên!" Nói xong liền có cảm giác như một người thua đến nơi trong nháy mắt chuyển thành thắng nên Công Ngọc Viêm Bân cười càng thêm tươi đẹp.
Sớm biết là hắn sẽ nói như vậy! Vân Chỉ cười một cách quỷ dị nhìn đối phương, "Làm sao có thể quên chứ! Nhưng mà tiệm thuốc này quả là cố chấp, không nhận rõ thời cuộc, tại hạ đành phải dùng đến một chút kế sách để đưa hắn vào khuôn khổ rồi."
Mở tờ giầy còn lại trong tay ra đưa đến trước mặt hắn, Vân Chỉ đứng lên, hai tay chống xuống bàn, cúi người xuống hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương: "Đây là nhắc nhở của thương hội đến tiệm thuốc bắc này, thương hội là do chưởng quầy hợp lại thành lập, đã được Bộ Hộ chứng nhận và trao quyền, họ có quyền xử lý đến toàn bộ chuyện liên quan đến lợi ích thương hội. Hiện tại hiệu thuốc bắc chỉ có hai lựa chọn, một là di chuyển đi nơi khác hoặc là bắt buộc phải đồng ý, Công Ngọc công tử chọn cái nào?"
Mặc Kỳ Uyên hai mắt sáng rực nhìn người con gái đang tỏa ra vô số hào quang trước mắt này, lúc này nàng không vì hắn nói vài câu mà bị khơi mào lửa giận, hơn nữa cũng hiếm có người đàn ông nào có được khí thế áp bức người khác như nàng. Giờ khắc này, nàng là trung tâm ở đây, tất cả hào quang đều tụ lại ở nàng, như một trận lửa cháy rừng rực, làm cho người khác không tự chủ mà phải chú ý đến.
Không hiểu sao, từ đáy lòng hắn lại nảy sinh cảm giác muốn giấu nàng khỏi nơi này, lâu lắm rồi hắn mới lại có suy nghĩ của một đứa trẻ như vậy.
Công Ngọc Viêm Bân bị khí thế mạnh mẽ của người con gái làm cho nửa chữ cũng không thốt ra được, cái miệng thì quên cả khép lại, hắn là ai mà lại bị người khác dùng đến biện pháp này để đưa hắn vào khuôn khổ chứ! Không đúng, hình như vừa rồi trong lời nói của nàng hình như đã đoán ra được hắn mới đúng là chủ nhân chân chính của cửa hàng thuốc bắc kia rồi!
Ánh mắt không dám tin nhìn thẳng vào đôi mắt như đang nhìn thấu tất cả mọi chuyện, con ngươi màu lam tràn đầy ý cười, so với ngọn đèn thì càng vô cùng chói mắt.
Ủ rũ cười nhẹ một tiếng, Công Ngọc Viêm Bân hoàn toàn nhận thua: "Thôi, ta chịu thua, hiện tại ta có thể thay hiệu thuốc bắc kia kí khế ước hợp tác. Hai năm tiếp theo, ngươi muốn ta làm gì, chỉ cần ta có thể làm thì nhất định sẽ đáp ứng."
Người có năng lực như vậy cho dù hắn bị thua cũng cảm thấy không quá dọa người, Công Ngọc Viêm Bân cười hào phóng, nhìn Vân Chỉ bằng ánh mắt thưởng thức. "Hiện tại có thể nói cho tại hạ cách xưng hô được chưa?"
"Gọi ta là Vân Kim là được rồi, ngày mai, phố Hoa Liễu này sẽ đổi thành phố Kim Thiên! Đến lúc đó hy vọng Công Ngọc công tử sẽ đến cổ vũ!" Vốn dĩ là nhìn trúng tài hoa của Công Ngọc Viêm Bân, lúc này Vân Chỉ nở nụ cười hoàn toàn trái ngược lúc này, nàng thực sự muốn kết giao với vị bằng hữu này.
"Nếu ta đã thua thì việc ấy chỉ là chuyện nhỏ, tất nhiên là ta có thể làm được. Vậy thì hôm nay tiện đây ta sẽ mời các vị ăn cơm để chúc mừng Vân huynh khai trương phố Kim Thiên!"
"Vậy thì phải đa tạ Công Ngọc huynh rồi!" Vân Chỉ ôm quyền cười, có người mời khách cũng đỡ được cho mình ít tiền.
Nhìn hai người cười qua cười lại như vậy, trong lòng Mặc Kỳ Uyên xuất hiện cảm giác không được tự nhiên, tại sao khi đối diện với hắn nàng lại không thể cười sáng lạn như vậy! Hơn nữa cái tên Công Ngọc Viêm Bân này, đã thua thì không giữ ý tứ một chút mà còn ở trong này khoe khoang đỏm dáng nữa chứ!
Mọi người quyết định không đi nơi khác mà ngồi dùng bữa ở đây luôn.
Lúc tiểu nhị đi qua, Công Ngọc Viêm Bân đang muốn đóng vai chủ gọi món ăn thì lại bị một giọng nói cản trở.
"Để cho ta! Ta biết Vân công tử thích ăn gì!" Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng liền mở miệng nói ra một đống tên đồ ăn: "Canh bào ngư, phượng hoàng hầm cách thủy, rồng ôm trứng phượng, vây cá xào nấm, gà xào trân châu, thịt bò xào ngũ sắc...."
"Có phải ngươi muốn ăn xong rồi chết đúng không!" Vân Chỉ trừng to hai mắt quát Mặc Kỳ Uyên đang miệng lưỡi lưu loát. Thật sự nàng không thể nghe tiếp được nữa, nàng chưa từng nhìn thấy tên phá gia chi tử nào như này, chẳng lẽ thất bại của cuộc đời nàng chính là làm Dự Vương phi của cái tên Uyên ngốc nghếch này sao? Không được, khi nào trở về phải nắm lấy quyền điều hành tiền bạc về tay mình, nếu để hắn tiếp tục như vậy thì sẽ không còn gì nữa!
"Vậy thì cho mỗi người một chén cháo tổ yến đi, cứ như vậy đi, ta sắp chết đói đến nơi, làm đồ ăn nhanh lên!" Nghe thấy giọng nói Vân Chỉ ngăn lại, Mặc Kỳ Uyên thức thời dừng lại, nhìn chằm chằm Công Ngọc Viêm Bân một cách đầy ẩn ý, nói: "Công Ngọc công tử đã muốn mời khách thì khẳng định là phải mang đầy đủ bạc đúng không!"
Từ khi Mặc Kỳ Uyên bắt đầu mở miệng nói chuyện, Công Ngọc Viêm Bân đã biết thế nào cũng sẽ gặp xui xẻo, lúc này sau lưng hắn mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, xem ra hiệu thuốc bắc kia nên bán cho Vân Kim thôi nếu không thì không đủ bạc mà trả tiền mất.
"Đầy đủ, đường nhiên là đầy đủ, mọi người, khụ khụ, cứ ăn vui vẻ đi!" Công Ngọc Viêm Bân run run trả lời, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn, hiện tại hắn đang nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức này vào bụng, hôm nay hắn cũng đâu có trêu chọc gì đến tên nam nhân phúc hắn này đâu mà xui xẻo cứ kéo đến vậy!
Trong lúc ăn cơm, Mặc Kỳ Uyên liên tiếp gắp đồ ăn cho Vân Chỉ, bày ra thế trận giống như muốn đem hai người đàn ông bên cạnh sang hẳn một bên.
Vân Chỉ không nói gì nhìn về phía người đàn ông đang vô cùng ân cần ngồi bên cạnh nàng lúc này, cái tên Uyên ngốc nghếch này hôm nay đã phải chịu kích thích gì sao!