Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

quyển 1 chương 1-3: ngày hôm trước diệt, hôm nay sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: nhungchuoi

"A!" Đột nhiên tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng, mệt mỏi ngồi dậy, giấc mơ vừa rồi giống như là lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chỉ nhớ rõ là nàng đã rơi xuống vực sâu vô tận, phía dưới là lửa địa ngục đang chờ nàng, nhưng vẫn vô vọng bị hút vào phía dưới.

Gần đây không biết thế nào, luôn nằm mơ giấc mơ này.

Lắc lắc đầu cho khỏi hôn mê, cố gắng xóa bỏ hình ảnh còn đọng lại trong đầu, mở mắt ra phát hiện thì ra mình ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon trong phòng làm việc của mình, có phải gần đây có nhiều chuyện phiền lòng nên mới gặp ác mộng liên tiếp như vậy.

"Đông đông đông."

"Vào đi!" Nhanh chóng sửa sang lại y phục bị uốn nếp khi ngủ, một lần nữa ngẩng đầu lên, trong đáy mắt là một mảnh trấn tĩnh.

Tiếng mở cửa đi vào, một nam tử mặc âu phục màu đen đi vào: "Vân tỷ, nửa giờ nữa bắt đầu họp hội đồng quản trị, đến bây giờ người vẫn chưa nghỉ ngơi, hay để ta thông báo với họ lùi lại một giờ đi."

Nhìn đồng hồ trên tay một lúc, đã bảy rưỡi rối rồi: "Không cần, kết thúc sớm một chút cũng tốt!"

Từ khi hiểu chuyện đến nay nàng chưa từng để chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát, nói đến đây, để làm người chiến thắng những chuyện nàng trải qua cũng không phải quá dễ dàng. Trong cả đại gia tộc nghìn người, không tránh khỏi âm mưu hỗn loạn, trong hiện thực tối tăm đó, nàng cũng chỉ còn cách đem hết dã tâm và thủ đoạn ra dùng, vì mình và mẫu thân có thể kiếm được chỗ đứng trong gia tộc.

Nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt này, rất ít khi lộ ra nụ cười. Hắn cũng không phải là người nhà, chẳng qua là con nuôi của mẫu thân, không cùng nàng có quan hệ máu mủ, tuy nhiên, đứa nhỏ này chững chạc lại khôn khéo, có năng khiếu có thể bồi dưỡng, chờ một ngày nào đó nàng chán nản cuộc sống này, cũng có thể yên tâm để hắn tiếp nhận lấy công việc này.

Chỉnh đốn xong suy nghĩ, nàng đứng lên đi về phía cửa, một cách vô cùng dứt khoát.

Bộ mặt nam tử lộ ra vẻ khó xử, giống như đang do dự cái gì: "Nhưng mà, Vân tỷ, các cổ đông thay mặt người nhà hiện tại đều đang ở chi chánh công ty Đạt Lợi, muốn chúng ta phải cầu xin để mở cuộc họp cổ đông, chúng ta..........đang cố gắng lo chu toàn."

Đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài Vân Chỉ dừng bước, bóng râm che lấp khuôn mặt nàng, không thấy rõ là đang có vẻ mặt gì, chỉ thấy khóe miệng khẽ vẽ lên một đường cong châm chọc: "A, chẳng phải đến giờ họ vẫn không chết tâm sao? Ta cũng muốn đi nhìn một chút xem họ còn muốn diễn trò gì!" Bọn họ sẽ không cho là khi mở cuộc họp hội đồng quản trị trên địa bàn của mình là có thể thay đổi gì đi? Ai, cũng quá ngây thơ rồi! Suy nghĩ xong tiếp tục đi về phía trước.

Người phía sau cũng nhanh chóng bước theo sau, một đạo tinh quang trong ánh mắt vừa biến mất trong bóng tối.

Dưới lầu xe đã chuẩn bị xong từ trước, hai người ngồi lên xe nhanh chóng chuyển bánh, chi nhánh công ty cách cũng không xa, chỉ cần hai mươi phút là có thể tới nơi.

Ánh đèn ne-ong quỷ dị, mờ mịt trên đường giống như chỉ có chiếc xe của bọn họ đang chạy, trên con đường này người ở cũng thưa thớt, Vân Chỉ vừa lái xe vừa suy nghĩ, nếu hiện tại muốn ra tay liều mạng với nàng thì cũng dễ dàng đi rất nhiều.

Chỉ cần bọn họ dám ra chiêu, nàng sẽ dám tiếp chiêu!

Quả nhiên không bao lâu sau, đột nhiên từ ven đường lao đến một số lượng xe moto, vây chặt tiến lại gần, định ép xe dừng lại.

Trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, quả nhiên Nhị nương của nàng không để cho nàng thất vọng a, tuy nhiên các nàng cho rằng chỉ mấy sát thủ trên mấy cái xe đua là có thể làm gì nàng sao? Hừ, nàng có thể sống đến bây giờ, chẳng lẽ trong mắt họ nàng vẫn chỉ là một quả hồng mềm thôi sao?

Đáy mắt lóe lên những tia hàn quang: "Giữ chặt dây an toàn!" Lạnh giọng dặn dò Mặc Lê ngồi phía sau, bất chợt vung tay lái lên, trong lúc xe sắp sửa bị buộc phải dừng lại thì nhanh chóng quay đầu, bằng một tốc độ không ngờ đến lướt qua mấy cái moto, mấy cái moto ở giữa còn bị ngã xuống đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại, có mấy người ngã trên mặt đất đã hôn mê tê liệt.

Đội ngũ moto khổng lồ giống như một con cá trạch, trong tay không có vũ khí, cửa xe đã được trang bị sẵn công cụ, mở cửa ra, dùng chân đá mạnh, xoay người tại chỗ, đóng cửa lại, động tác nhạy bén, làm liền một mạch.

Mấy người còn sót lại bên ngoài xe hét lên một tiếng rồi cũng ngã xuống, Vân Chỉ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng chỉ đến độ cong tựa như phi tiếu thì dừng lại, không hiểu nhìn về Mặc Lê, người mà chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, một cái tay hắn khống chế tay lái, chân đạp lên phanh xe, một cái tay khác vòng trên cổ của mình, đây chính là phương pháp tốt nhất để chế trụ kẻ địch.

Trong lòng Vân Chỉ nặng nề run lên một cái, cảm thấy dường như có một điềm xấu mạnh mẽ đang muốn cắn nuốt nàng, nàng phải tỉnh táo lại: "Lê, ngươi đang định làm cái gì vậy?"

Trên mặt nam tử lộ ra vẻ mặt mà nhiều năm nay nàng chưa từng nhìn thấy, hắn đang cười, nhưng cười một cách âm trầm quỷ dị, tựa vào bên tai Vân Chỉ nói khẽ: "Vân tỷ, ngươi không nên trách ta, muốn trách thì nên trách khối tài sản của nhà các ngươi quá mức hấp dẫn người khác, ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi."

"Mặc! Lê! Khi ngươi nảy sinh ra ý nghĩ này, ngươi không sợ là sẽ làm mẹ............thất vọng hay sao?" Trong lòng Vân Chỉ cảm giác thất vọng, đau đớn đan xen, nhưng trong mắt vẫn lộ ra chút hy vọng, hy vọng hắn biết mình lạc đường mà quay lại.

"Đó là mẹ ngươi! Không phải mẹ ta!" Nam tử lớn tiếng nói, sau đó lại trầm giọng xuống: "Ngươi yên tâm đi, nhìn vào việc nàng đã nhận nuôi ta, ta sẽ nhường nhịn nàng để nàng sống bình yên nửa đời sau."

Không dám nhìn đôi mắt tràn đầy sự khiển trách kia, nam tử nhanh chóng dùng dây an toàn khóa chặt tứ chi nàng, sau đó chuyển hướng tay lái, đâm thủng túi phòng hộ, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi xe, để lại Vân Chỉ một mình tự sinh tự diệt.

Dây an toàn cuốn vài vòng đã khóa chặt tứ chi của mình, căn bản không thể nhúc nhích, nhìn thấy xe đang tiến đến sườn núi ven đường, Vân Chỉ vô vọng nhắm hai mắt lại, nàng hoàn toàn hiểu rõ, mình đã bị rơi vào hoàn cảnh bị người thân phản bội.

Tuy nhiên, coi như nàng chết đi, cũng sẽ không thể để bọn họ được như ý, ngay từ khi nàng nắm giữ được một nửa quyền lực trong nhà, cũng đã bảo luật sư viết xong di chúc, trừ mẫu thân nàng là người thừa hưởng hợp pháp, những người khác một đồng cũng đừng nghĩ có được.

Trên cái xe này còn có máy theo dõi, là do ban đầu mẫu thân không yên lòng mới trang bị cho nàng. Nghĩ đến việc hiện tại mẫu thân có thể đang ở nhà mà chuẩn bị bữa ăn khuya cho nàng, trong lòng co rút một hồi, trên đời này, người duy nhất yêu thương mình cũng chỉ có mẫu thân, không dám tiếp tục tưởng tượng, khi mẫu thân thấy mình và xe trở thành tro bụi thì sẽ thương tâm như thế nào!

Mẫu thân, con sai lầm rồi, nếu đã quyết định đi về con đường này thì có lẽ con nên cẩn thận hơn.

Mẫu thân, con bất hiếu, sau này không thể tiếp tục chăm sóc ngài, hiếu kính với ngài,.........

Chiếc xe nhanh chóng rơi xuống sườn núi, phía trên kính chắn gió xuất hiện hiện một vòng ánh sáng chói mắt, không giống với màu sắc nhân gian.

Vân Chỉ nhắm mắt chờ đợi cái chết, trong đầu hiện lại quá trình ngắn ngủi hơn hai mươi năm phấn đấu, thì ra cuối cùng vẫn là một con chó cho gia tộc..........

Đời này, cuối cùng nàng vẫn thua trên tay người nhà, nếu có kiếp sau, nhất định nàng sẽ không để những đau khổ này xảy ra nữa!

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio