Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

quyển 2 chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người ở trong cốc bàn bạc sách lược đối phó với lão quái, hoàn toàn không biết mấy ngày nay bên ngoài gió tanh mưa máu tràn ngập, thế cục đại biến, khiến giang hồ vốn dĩ không yên lại gặp phải một lần rung chuyển.

Trên giang hồ, việc Đỗ Trạng Nguyên làm việc cho Ly Thiên cung đang che giấu nhất thời bị sáng tỏ, chỉ vì trước đây không lâu một Hỏa Ma cung xuất hiện, thế lực phát triển nhanh đến mức khiến mọi người không kịp trở tay, không hề có một khúc nhạc dạo nào, mấy chục môn phái trong giang hồ đều cam tâm tình nguyện thuộc sở hữu của Hỏa Ma cung, trong đó Diễm Hỏa Môn có thực lực mạnh nhất, tự hạ thân mình cúi đầu trước Hỏa Ma cung, giống như chỉ trong một đêm xảy ra đột biến, khiến tất cả mọi người đều không thể ngờ được!

Mấy chục môn phái này, người nào cũng vô cùng kiêu ngạo, không có ai dám động đến họ, nhưng bây giờ không có chiến loạn nhưng lại trực tiếp quỳ gối thần phục! Mọi người càng thêm tò mò không biết Hỏa Ma cung rốt cuộc là thần thánh phương nào, Hỏa Ma cung tự nhiên xuất hiện là có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều đoán, thế lực của Hỏa Ma cung sẽ sớm vượt mặt Ly Thiên cung, nếu vậy thì chắc chắn sẽ có lúc hai con hổ đấu đá nhau, còn bọ họ những lính tôm tướng cua sẽ ở bên ngoài xem diễn.

Âm Thần Ngọc Nữ vô cùng hoang mang, vì sao rõ ràng Cữu Lễ có năng lực xử lý sạch sẽ hết tất cả mọi thứ nhưng vì sao vẫn để cho đám người Mặc Kỳ Uyên được tiêu dao tự tại, còn bản thân thì hao phí khí lực đi đến Nhân giới tập hợp lực lượng, chỉ đơn giản là vẽ vời thêm chuyện!

"Ngươi vẫn đang suy nghĩ vì sao Bản tôn lại phải hao tâm tổn tứ như vậy?" Cửu Lễ một thân đen đỏ, ngồi trên xương trắng của động vật, chẳng hề để ý nhẹ giọng đoán suy nghĩ của nữ tử bên cạnh.

Âm Thần Ngọc Nữ có chút kinh ngạc, xoay người hướng về Cửu Lễ nói thẳng vào vấn đề: "Đúng thế, chính xác thuộc hạ có chút không hiểu, rõ ràng Tôn chủ người có năng lực như vậy thì cần gì phải để đám phàm nhân đê tiện đi làm việc, tự hạ thấp giá trị bản thân người."

Cửu Lễ cũng không tức giận, vẫn nhàn nhã như cũ, giống như mọi sự thay đổi của vạn vật đều không thể khơi dậy sự chú ý của hắn.

"Ngươi sai lầm rồi. Trong tam giới, tất cả đều có số mệnh, tuy rằng Bản tôn là vua của Ma giới nhưng vẫn phải chịu giới luật này, nhưng Bản tôn lại dùng trò chơi quy tắc của Nhân giới để đối phó bọn họ, vậy thì cho dù Phật Tổ có hỏi thì Bản tôn cũng không liên quan gì!"

Lúc nói xong câu này, một tia ánh sáng chợt lóe lên trong đôi mắt đỏ như máu của hắn, nếu không phải trăm năm trước ác chiến với Uyên Cực một trận thì công lực của hắn cũng sẽ không trở về phạm vi mà kết giới của nhân gian có thể gây tổn thương, thời gian bế quan tu luyện dài như vậy mà vẫn chưa lấy lại được, nếu không phải như vậy thì đám người bọn họ đâu có cơ hội bình yên chuyển thế ở Nhân giới nhiều năm như vậy!

Nghe xong lời giải thích nửa thật nửa giả của Cửu Lễ, Âm Thần Ngọc Nữ mới có chút sáng tỏ, nàng luôn luôn cho rằng Đế Thú Cửu Lễ làm bất kì chuyện gì cũng đều vô cùng độc ác, giấu diếm vô cùng tốt không lộ ra chút dấu vết nào, cũng không thể để cho người khác có cơ hội tìm ra nhược điểm, cực kì giống với lúc hai người cùng nhau hợp tác hãm hại Uyên Cực trước kia.

"Nhưng mặc dù Tôn chủ là hóa thân của Cung chủ Huyết Ma của Hỏa Ma cung, thì làm sao có thể quanh minh chính đại hành động ở Nhân giới được?" Ma lực càng nặng thì phạm vi làm việc càng ít, nàng có thể nhận ra được Cửu Lễ không dám tùy ý hành động ở Nhân giới.

Dừng lại những động tác bừa bãi, khuôn mặt vốn đầy yêu tà của Cửu Lễ lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: "Đây là Bản tôn muốn để ngươi có cơ hội làm việc, chỉ cần lấy được Kim Lũ Y thì kết giới Thiên đế làm ra sẽ không còn làm gì ta được nữa, ngươi nhất định phải khiến đứa nhỏ Khâu Lệ Mang Lãng đó nói ra vị trí cụ thể cho Bản tôn, đến lúc đó thì không còn chuyện gì có thể khiến Bản tôn sợ hãi nữa rồi!"

"Kim Lũ Y? Đây không phải là đồ vật của phàm giới sao?"

"Kim Lũ Y là vật lão già ngu xuẩn kia để lại từ thời thượng cổ, bảo là muốn truyền lại cho chủ nhân chân chính, cũng chỉ có người có được nó mới có căn cứ thống lĩnh thiên hạ! Tuy nhiên, nếu đã bị Bản tôn nhìn trúng thì tự nhiên Bản tôn sẽ trở thành chủ nhân của nó rồi!" Nhìn dáng vẻ của Cửu Lễ xem ra tâm tình rất tốt, khó có cơ hội hắn lại giải thích nhiều cho Âm Thần Ngọc Nữ như vậy.

"Thuộc hạ đã biết nên làm như thế nào." Âm Thần Ngọc Nữ ôm quyền lĩnh mệnh, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn, nàng thầm nghĩ muốn tiêu diệt Mặc Kỳ Uyên sớm một chút, không có tâm tư chơi trò mèo vờn chuột với Cửu Lễ.

Lúc này, Khâu Lệ Thương Kình đã về đến Khâu Lệ quốc, quả nhiên hoàn toàn giống như trong tưởng tượng, ánh mắt mọi người nhìn hắn không còn giống như trước nữa, nhiều năm qua hắn đều kiêu ngạo nên lúc này vô cùng oán giận, đàn ông trên thảo nguyên đều đặt mặt mũi ở vị trí cao nhất, hiện tại hắn đại bại trở về, nhưng dù có muốn thì hắn cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào để đối phó với Mặc Kỳ Uyên, hắn không biết phải làm sao nên chỉ có thể ngày ngày chìm trong men say, để quên đi chuyện này.

"Đệ đệ tốt của Bản cung, sao lại biến thành dáng vẻ này cơ chứ, sẽ khiến Bản cung rất đau lòng đó." Âm Thần Ngọc Nữ yên lặng không một tiếng động xuất hiện, giọng nói bén nhọn đánh vào trong đầu Khâu Lệ Thương Kình đã say rượu.

Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, cho dù có say thì hai mắt hắn vẫn như chim ưng sắc nhọn, ngây ngốc nở nụ cười: "Bổn vương nên nhận lỗi rồi tự sát đúng không, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi cũng đồng ý như thế sao, muốn đến đây để đón Bổn vương à? Nga, không đúng, ngươi không phải là tỷ tỷ, Bổn vương cũng không biết ngươi là thần thánh phương nào! Nếu đã đến âm tào địa phủ vì sao còn muốn xuất hiện dưới thân hình của tỷ tỷ!"

"Ha ha ha, không ngờ Tướng quân anh dũng bất bại luôn được tán dương của Khâu Lệ quốc lại bị một Mặc Kỳ Uyên đánh bại đến mức suy tàn như thế này, thật sự khiến Bản cung rất thất vọng! Nếu Bản cung mà chết đi thì còn ai có thể giúp ngươi đối phó Mặc Kỳ Uyên chứ, để ngươi còn có thể suy nghĩ về Thiên Đại Vân Chỉ kia nữa!"

Âm Thần Ngọc Nữ nửa ngồi nửa quỳ, nhìn thẳng vào Khâu Lệ Thương Kình, một tay phát ra một đám bụi màu đen trước mặt hắn.

Đột nhiên ánh mắt trở nên tỉnh táo, Khâu Lệ Thương Kình mở to hai mắt nhìn nụ cười của nữ tử đối diện, có một chút sợ hãi: "Ngươi không chết? Ngươi không bị đám người Mặc Kỳ Uyên giết chết sao? Ngươi đến đây định làm cái gì?"

"Bản cung làm sao có thể dễ dàng chết như thế được? Bản cung đến đây để nói cho ngươi một tin tức tốt!" Âm Thần Ngọc Nữ đứng dậy, đối với cảnh giác của Khâu Lệ Thương Kình chỉ cười cười: "Ngươi không phải là luôn muốn lấy được Kim Lũ Y sao? Hiện tại Bản cung có thể cho ngươi biết vị trí tương đối của nó."

Khâu Lệ Thương Kình trừng mắt lên, lộ ra kỳ vọng ngắn ngủi trong lòng hắn, nhưng rồi trong chốc lát hắn lại trầm xuống, xách vò rượu bên cạnh lên tiếp tục cuộc sống mơ màng, dường như không hoàn toàn để ý đến mấy thứ này, hắn cũng không tin lại có chuyện đơn giản như vậy xảy ra được.

"Bổn vương đã tra xét nhiều năm mà vẫn không có thu hoạch gì, làm sao ngươi có thể biết được? Vì sao Bổn vương lại phải tin ngươi?"

"Xem ra ngươi chính là không muốn thắng Mặc Kỳ Uyên, nhưng ngươi lại thích nha đầu kia, chỉ cần ngươi thắng được Mặc Kỳ Uyên thì chẳng phải nàng sẽ gả cho ngươi sao? Nhưng mà, ngươi đã biết sức mình, biết bản thân không phải là đối thủ của hắn nên không đánh mà thua sao?" Âm Thần Ngọc Nữ khích tướng, vô cùng nhẫn nại, bởi vì nàng biết nam nhân này sẽ đồng ý, bởi vì nam nhân có dã tâm lại còn vô cùng kiêu ngạo, đây chính là điểm yếu trí mạng của hắn!

“…Muốn ta tái giá thì cũng có thể, nhưng ngươi phải khiến cho ta tâm phục khẩu phục!

Ta muốn tận mắt nhìn thấy hai người một đấu một, từ trước đến nay ta chỉ nhìn vào người mạnh nhất, ai thắng ta đi với người đó!...”

Giọng nói giòn tan của Vân Chỉ vang lên trong đầu, khóe miệng không tự giác cong lên, ngày đó giữa con mắt xinh đẹp của nàng rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn có tư tưởng đàm phán điều kiện với bản thân, cho dù rơi vào tình huống không thể tự bảo vệ bản thân nhưng vẫn sĩ diện duy trì phong độ, khoảnh khắc đó của Vân Chỉ lại khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Hắn đã từng nói, cô gái này, hắn muốn có được! Hơn nữa vào giờ phút này, ý tưởng đó lại càng mãnh liệt hơn trong đầu hắn, chưa bao giờ hắn lại có mong muốn có được một nữ nhân đến mức như vậy, chưa bao giờ hắn lại chịu tiêu phí thời gian vì một nữ nhân. Ý nghĩ này so với việc muốn thắng Mặc Kỳ Uyên còn lớn hơn mấy phần.

Có lẽ hắn thật sự thích nữ nhân đặc biệt này, vì sao lại không thử chứ, dù sao hiện tại hắn cũng không có cái gì, đi cướp lấy Kim Lũ Y, nhất định sau đó có thể gặp lại đám người Vân Chỉ, cho dù không có được kết quả tốt thì ít nhất hắn vẫn có khả năng thắng được Mặc Kỳ Uyên trước mặt Vân Chỉ, giành lại được một chút mặt mũi.

A, từ khi nào mà hắn lại có những suy nghĩ đê hèn như vậy! Khâu Lệ Thương Kình cười tự giễu, ngẩng đầu không sợ nói: "Nói cho Bổn vương, ta đi!"

Âm Thần Ngọc Nữ cười như một người chiến thắng, mở miệng nói ra một vị trí tương đối: "Bản cung cũng chỉ có thể nói cho ngươi nghe vị trí tương đối, cụ thể thì phải hỏi Khâu Lệ Mang Lãng, yên tâm, chỉ cần ngươi đến đó, hắn mà phát hiện thì sẽ đuổi theo ngay thôi."

"Hừ!" Khâu Lệ Thương Kình lảo đảo đứng lên, không để ý đến Âm Thần Ngọc Nữ, đi thẳng ra nooài, hắn biết nàng đang lợi dụng bản thân nhưng hắn vẫn không thể chùn bước, nếu không có người đến nói cho hắn biết nên làm cái gì thì có lẽ hắn sẽ hoàn toàn không có được mục tiêu phương hướng.

Miên Linh Cốc.

Không khí tươi mát dần dần bị một mùi nồng đậm đầy dụ dỗ thay thế, hương thơm uyển chuyển thấm vào ruột gan, giống như muốn lôi toàn bộ ruột gan ra vậy.

Chỉ thấy bên một rừng cây nhỏ bên cạnh phóng ốc, phía sau vài cái cây nhỏ có từng làn khói trắng từ từ bay lên, mang theo mùi thơm đậm đặc, nhìn vào trong thì thấy Vân Chỉ đang bận bịu dùng một cây sắt lật tới lật lui còn Mặc Kỳ Uyên bên cạnh thì phối hợp thêm lửa thêm than, càng tiến lại gần thì mùi thơm của than trộn lẫn với mùi thơm của thịt nướng có thể khiến người ta muốn động chân động tay, không có khả năng kiềm chế.

Ở một nơi yên tĩnh khác cách đó không xa, mấy người còn lại cũng đang vô cùng náo nhiệt,nhưng mà họ phải chăm sóc cẩn thẩn đám chim thú trong nhà, Công Ngọc Viêm Bân và Mặc Kỳ Dĩnh đang canh giữ căn phòng nuôi nhốt đám chim thú, không để bọn chúng ảnh hưởng đến bọn họ.

Chân gà, thịt gà trên khung sắt đang dần dần chín, mùi thơm nồng đậm càng thêm mê người, hơn nữa Vân Chỉ còn tự làm ra nguyên liệu đặc biệt nên bên ngoài thịt nướng có màu vàng sáng bóng hấp dẫn ánh mắt người khác, không phải là một món ăn quá tinh xảo nhưng lại vô cùng hấp dẫn những con sâu tham ăn đang ngủ say của mỗi người, mê hoặc thần kinh của con người giống như cây anh túc vậy.

Đây là món ăn Vân Chỉ làm ngon nhất, tuy rằng công phu không phải là quá khó nhưng món thịt nướng này cần có đủ gia vị, chỉ cần là thịt nướng nàng làm ra thì người ta đều sẽ không thể cưỡng lại được.

Mùi thơm lúc này đã bay xa, còn hai người đứng đó cũng đang vô cùng sốt ruột, nhìn trái nhìn phải xem có hấp dẫn được người nào đó đến thưởng thức hay không.

Vân Chỉ nhìn xung quanh, trong lòng sốt ruột, không phải chứ, hương vị này rõ ràng vô cùng hấp dẫn, nếu để lâu thêm nữa thì sẽ cháy mất nha, tin tức của Công Ngọc liệu có thể tin được hay không vậy!

HOÀN QUYỂN

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio