Một ngày sau đó, vẫn là thời điểm sáng sớm tinh mơ, một đám người chuẩn bị từ biệt hai vị lão nhân, đi ra từ chỗ thác nước của cốc.
"Ngọc Công chúa, tiếp theo chúng ta sẽ trở lại Mặc Kỳ, lúc này tình hình Mặc Kỳ không được ổn định, ngươi lại là thiên kim Công chúa Hách Liên, Bổn vương không dám mang theo ngươi đến những nơi nguy hiểm, cho nên mong Công chúa khoan dung, độ lượng, trở về Hoàng cung Hách Liên." Mặc Kỳ Uyên đứng ở cửa cốc nói với Hách Liên Ngọc Nhi, trong lòng hắn biết rõ vị Công chúa này đi theo bọn họ chỉ muốn thu thập thêm kinh nghiệm, hơn nữa đoạn đường tiếp theo quả thật có chút nguy hiểm, để một Công chúa nước khác ở bên người nếu xảy ra chuyện gì thì chính là tiếp đãi không chu đáo.
Không ngờ Mặc Kỳ Uyên vẫn muốn khuyên nàng trở về, thời gian ở chung dài như vậy nhưng hắn vẫn cư xử có lùi có tiến vô cùng thỏa đáng, khiến nàng rất có cảm giác thất bại. Nhưng mà nàng muốn được tự do đi theo mọi người, vì sao lại còn muốn đuổi nàng đi.
Trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ bi thương, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu: "Không, ta muốn đi theo các ngươi, còn có nơi nào nguy hiểm hơn cả chiến trường hay sao!"
"Ngày mai chờ Mặc Hình đến tiếp ứng, Bổn vương sẽ chuẩn bị người hộ tống ngươi trở về." Mặc Kỳ Uyên hoàn toàn không để ý đến lời nàng nói, tự quyết định.
"Ta tiện đường có thể đưa nàng trở về Hách Liên." Đứng ở phía trước Hách Liên Ngọc Nhi, Khâu Lệ Mang Lãng thường không hay mở miệng nay lại đột nhiên nói, liền nhận về một ánh mắt oán giận sắc bén của Ngọc Nhi.
Đưa vị Công chúa ngạo mạn này đi coi như giải quyết hộ Vân Chỉ một vấn đề phiền toái.
"Ta còn chưa nói sẽ đi, vì sao phải cần đến ngươi đưa! Ngọc Nhi đã gửi thư nói rõ với Vương huynh rằng, cho dù ta đi cùng các ngươi mà xảy ra chuyện thì sẽ không liên quan đến Hách Liên, cũng hoàn toàn không cần các ngươi phải chịu trách nhiệm." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Ngọc Nhi xuất hiện từng trận tức giận, nàng chán ghét khi bị người khác sắp xếp hành tung của bản thân, càng chán ghét cái tên Khâu Lệ Mang Lãng đột nhiên mở miệng thêm mắm thêm muối này!
Lúc này Vân Chỉ đang ngồi cùng Vạn Ức Liên trong xe ngựa, đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài Mang Lãng nói muốn rời đi, tại sao hắn lại không nói trước cho nàng, vội vàng kéo màn che ra: "Mang Lãng, ngươi đến Hách Liên làm cái gì?"
Khâu Lệ Mang Lãng nghe thấy có tiếng nói nhìn về phía Vân Chỉ, trên mặt vẫn là sự lạnh lùng, vốn dĩ hắn không muốn nói với Vân Chỉ, chỉ định lúc nào trước khi đi thì thông báo với nàng một tiếng, cũng coi như là lời tạm biệt.
"Ta muốn đến hang Quật Lĩnh ở phía Đông Nam, hoàn thành sứ mệnh Kim gia để lại cho ta." Nếu có thể thuận lợi hoàn thành sứ mệnh, ta sẽ còn trở về.
Những lời này hắn không nói ra, mà nuốt vào trong bụng.
Sứ mệnh Kim gia? Chẳng phải là Kim Lũ Y sao? Trong lòng Vân Chỉ đã hiểu nhưng vẫn có chút bất mãn vì hắn không nói trước với bản thân một tiếng mà đã quyết định rời đi.
Sắc mặt có phần trầm xuống: "Cũng không nhất định phải đi ngay, chờ xử lý xong mấy việc vặt rồi ta đi cùng ngươi."
Mang Lãng luôn đi theo bên cạnh bản thân mình, người nào không biết còn tưởng đó là thị vệ, nhưng nàng luôn coi Mang Lãng là bằng hữu, nàng không thể ngồi yên khi bằng hữu cần phải trợ giúp.
"Đúng rồi, Lãng nhi, đi trước một chuyến rồi về nghỉ ngơi sau." Vạn Ức Liên ở trong xe ngựa ngó đầu ra khuyên can, nàng vẫn thật thích Mang Lãng, vốn dĩ cho rằng có thể tìm được cọc hôn sự cho nữ nhi ngốc nghếch của mình, hiện tại lại thấy Chỉ nhi xuất sắc như thế, cực kỳ hạnh phúc, nàng làm mẫu thân cũng cảm thấy vui mừng.
Nàng có thể nhận ra, đứa nhỏ Mang Lãng này thích Chỉ nhi, nhưng dáng vẻ buồn bã của hắn càng khiến người ta cảm thấy thương tiếc, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, về sau nàng sẽ coi đứa nhỏ này là con trai để đối đãi.
"Hang Quật Lĩnh phía Đông Nam? Ngươi chắc chắn là ở hướng Đông Nam chứ?" Mặc Kỳ Uyên bên cạnh nhíu mày, nghiêm túc mở miệng hỏi Mang Lãng, dường như cảm giác được sắp có chuyện gì đó xảy ra.
"Uyên, sao thế? Có vấn đề gì sao?" Vân Chỉ nhìn ra sự không thích hợp trong mắt hắn, bất an hỏi.
Mặc Kỳ Uyên cau mày không nói gì, lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho Mang Lãng, đó là truyền thư của Mặc Hình, trên đó viết thời gian gần đây trên giang hồ bắt đầu có những diễn biến bất an và triều đình Mặc Kỳ cũng có một chút hỗn loạn, hơn nữa hắn còn phát hiện hai ngày trước Khâu Lệ Thương Kình dẫn theo tinh binh hướng về phía Đông Nam, trong lúc đó hắn còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khâu Lệ Thương Kình đang muốn làm gì, hiện tại thì hắn đã biết.
Xem xong tờ giấy, Mang Lãng không tự giác cầm chặt tờ giấy trong tay, Khâu Lệ Thương Kình, vậy mà hắn vẫn không buông tha ý định cướp đoạt Kim Lũ Y! Chỉ cần hắn còn sống thì sẽ nhất định không để tên kia đạt được mục đích!
Vân Chỉ tiến lên lấy tờ giấy trong tay Mang Lãng đọc thoáng qua, đã hiểu rõ hai người đang sợ cái gì, tin đồn nói rằng có được bí mật trong Kim Lũ Y thì sẽ có được thiên hạ, nếu Khâu Lệ Thương Kình muốn cố ý cướp đoạt Kim Lũ Y thì nhất định lại sắp xảy ra một trận gió tanh mưa máu.
"Muốn đi từ Khâu Lệ quốc đến bên kia Hách Liên còn phải mất một khoảng thời gian, trên đường chúng ta quay lại có thể sẽ gặp được bọn họ, Bổn vương sẽ phái Mặc Hình đến trước ngăn họ lại, ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ." Mặc Kỳ Uyên trầm giọng nói với Khâu Lệ Mang Lãng, cho dù có như thế nào thì hắn cũng được coi như là bằng hữu của Vân Chỉ, cho nên hành động lần này của Khâu Lệ Thương Kình hắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản.
Mang Lãng giương mắt nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, rồi lại nghe thấy Vân Chỉ ở bên nói đồng ý, không nói gì, xem như đồng ý với biện pháp của Mặc Kỳ Uyên.
Không thể tiếp tục trì hoãn, mọi người giục ngựa đi nhanh, Mặc Kỳ Uyên thúc ngựa chạy liên tục, truyền thư lệnh cho Mặc Hình thu thập càng nhiều tin tức càng tốt.
Hách Liên Ngọc Nhi vốn dĩ bị đuổi đi lại bị gạt sang một bên không ai hỏi thăm, nàng lại cảm thấy vui vẻ tự tại, dù sao lòng của nàng vẫn muốn chơi đùa tự do, tuyệt đối không muốn trở lại Hoàng cung không khác gì cái lồng kia.
Nhưng Hách Liên Diệp sau khi nhận được thư của Hách Liên Ngọc Nhi gửi đến, trong lòng tức giận ném thẳng thư xuống mặt đất, nha đầu thật sự quá cứng đầu, một Công chúa thân phận tôn quý đi theo đại quân Mặc Kỳ bôn ba nơi chiến trường còn chưa nói, nay lại còn tiếp tục không danh không phân mù quáng đi đến Mặc Kỳ!
Còn Mặc Kỳ Uyên và Thiên Đại Vân Chỉ kia, dám quang minh chính đại dụ dỗ Ngọc Nhi, rốt cuộc bọn họ có rắp tâm gì!
Hừ, chuyện lần trước hắn còn chưa tính toán xong mà bọn họ lại còn càn rỡ như vậy, lần này hắn phải đến Mặc Kỳ gặp lại bọn họ mới được!
"Người đâu!"
Thị vệ nhanh chóng đi vào: "Vương thượng, có chuyện gì phân phó?"
"Mang theo Vương hậu, chuẩn bị thường phục cải trang." Hắn còn nhớ Thiên Đại Vân Chỉ để lại cho hắn một hảo lễ vật - Diệp Nguyệt Linh, mang theo nàng đến Mặc Kỳ, cũng nhất định muốn hoàn trả lại về.
Nữ tử này, quả thật có dung nhan mỹ lệ cực kì giống với Thiên Đại Vân Chỉ, nhưng mà hai người lại có hai khí chất khác nhau, Vương hậu này của hắn ôn nhu nội liễm, cả ngày chỉ trầm lặng, khiến hắn ngay cả trong đêm tân hôn lửa giận bừng bừng nhưng cũng không muốn tát nàng một cái nào, chỉ là gạt nàng sang một bên, trong vòng hơn một tháng qua thì phái người theo dõi nàng từng chút một, nếu phát hiện ra đây là mật thám Mặc Kỳ Uyên sắp xếp bên người hắn thì có thể nắm lấy nhược điểm này chém đầu không tha!
Hắn căn bản cũng không chán ghét nữ tử dịu dàng như nước, nhưng sau khi bị Vân Chỉ giả trang lừa gạt thì theo bản năng cảm thấy những nữ tử nhu nhược kia đều chỉ là giả vờ, làm gì còn một tiểu thư khuê các hiền lành, mỹ lệ chân chính mười phần chứ!
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, hắn bị cái tên Thiên Đại Vân Chỉ ăn vào quá sâu, cho nên, thù này hắn nhất định phải báo!
Giữa đường xá.
"Khụ khụ khụ..." Vội vàng di chuyển, cho dù trên xe ngựa đã lót thảm bông dày nhưng vẫn xóc nảy không chịu được, thân thể Vạn Ức Liên vẫn chưa khỏe hoàn toàn, còn cần phải tĩnh dưỡng, do xóc nảy liên tục nên bị ho khan.
"Mẫu thân, người không sao chứ, có muốn chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không." Vân Chỉ giúp nàng thuận khí, lo lắng hỏi.
Ngồi ở trong xe ngựa còn có Lạc Băng Tuyết, rót một chén nước ấm từ túi nước ra: "Bá mẫu, người uống trà đi."
"Cám ơn." Vân Chỉ tiếp nhận trà, nhân tiện đặt lên chóp mũi ngửi, xác định không có vấn đề gì mới đưa cho Vạn Ức Liên.
Động tác cực kì nhỏ của Vân Chỉ vẫn lọt vào trong mắt nàng, khóe miệng Lạc Băng Tuyết cong lên nụ cười châm biếm, nàng vẫn chưa ngu xuẩn đến mức này: "Tỷ tỷ không cần khách khí, có gì đâu mà cảm ơn với không cảm ơn, mẫu thân của tỷ tỷ chính là mẫu thân của Tuyết nhi mà!"
Không muốn nói chuyện với nàng, Vân Chỉ cũng không lên tiếng trả lời, biết Lạc Băng Tuyết phát hiện ra hành động nhỏ của nàng, nàng liền cảm thấy nụ cười dối trá này thật sự ghê tởm, thấy Vân Chỉ không nói chuyện, nhưng Vạn Ức Liên uống xong nước trà không muốn dây dưa thêm nữa liền mở miệng nói: "Tuyết nhi cô nương hiền lành như vậy, lão thân làm sao có phúc làm mẫu thân của cô nương."
Nhiệt độ không khí trong xe bỗng nhiên lại giảm xuống, tuy rằng Vạn Ức Liên không muốn quản chuyện gì nhưng vẫn cẩn thận một chút vẫn có thể nhận ra được cái gì đó.
Lạc Băng Tuyết cắn chặt lấy môi, chảy ra vài tia máu tươi, dưới tay áo bên phải rộng rãi có một quả cầu tinh thể màu đen, âm thầm xiết chặt, giống như đang phát tiết hận ý trong lòng, lại giống như đang muốn tiếp thêm sức mạnh cho bản thân.
Chạy hơn nửa ngày, lại nhận được truyền thư của Mặc Hình, nói Khâu Lệ Thương Kình đã đến Mặc Kỳ, đi xuyên qua Mặc Kỳ để đến Hách Liên, đã đến biên giới Hách Liên rồi. Mặc Kỳ Uyên suy nghĩ xác định cụ thể vị trí đó là nơi nào, còn hiện tại bọn họ đang ở đâu, lúc này nên thay đổi tuyến đường, đi đường nhỏ có thể đuổi kịp ngăn lại, nếu dùng tốc độ bình thường, nhất định bọn họ có thể đuổi kịp Khâu Lệ Thương Kình.
Đi đến một quán trà nhỏ, đột nhiên Mặc Kỳ Uyên ghìm ngựa lại, khiến tất cả đội ngũ dừng theo, đi đến bên cạnh xe ngựa nói với Vân Chỉ: "Chỉ nhi, chúng ta đi trước hội họp với đám người Mặc Hình, nàng và nhạc mẫu ở lại đây nghỉ ngơi, xử lý xong ta sẽ lập tức trở lại tìm mọi người."
Vân Chỉ cũng đang lo lắng nơi bọn họ đến đầy rẫy nguy hiểm, nhưng mà mẫu thân còn ở đây, nàng cần phải ở lại bảo vệ mẫu thân, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Vậy mấy người cẩn thận một chút."
Nữ quyến ở lại, ba người đàn ông thúc ngựa chạy đi, thoát khỏi từng trận gió cát, tiếng vó ngựa đát đát cũng khiến trong lòng Vân Chỉ có chút bất an.
Vân Chỉ mua chút lương khô rồi lên xe ngồi ăn cùng với Vạn Ức Liên, nhưng lại cứ mất hồn mất vía, chính là đang lo lắng bọn họ ở phía trước thế nào rồi.
"Chỉ nhi, nếu là lo lắng thì cứ đi nhìn xem đi, mẫu thân không có việc gì đâu." Cuối cùng vẫn là mẫu thân hiểu nữ nhi, Vạn Ức Liên biết Vân Chỉ đang lo lắng cho Uyên, không khỏi mở miệng khuyên nhủ.
A? Vân Chỉ phục hồi lại tinh thần, đem bát cháo đã ăn xong đặt xuống: "Không được, con muốn ở trong này chiếu cố mẫu thân."
Cười cười nắm lấy tay Vân Chỉ, giọng nói Vạn Ức Liên yếu ớt nhưng vẫn rất kiên định: "Đi đi đứa nhỏ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì mẫu thân đắc tội quá."
"Được, con đi nhìn một chút rồi sẽ trở lại." Vân Chỉ đấu tranh một lúc rồi mới mở miệng quyết định, trong lòng nàng cứ có cái gì đó không yên, cảm thấy thật sự sắp có chuyện bất an xảy ra.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lăng, liền đi ra ngoài gọi Hách Liên Ngọc Nhi cách đó không xa tiến vào: "Ngọc Nhi, ta đi xem tình hình một chút, giúp ta chiếu cố mẫu thân một chút có được không, ta đi sẽ nhanh chóng trở về."
Trong mấy người còn lại thì công phu của Hách Liên Ngọc Nhi tốt nhất, nàng vẫn không yên tâm về Lạc Băng Tuyết nên hy vọng Ngọc Nhi có thể đồng ý.
Hách Liên Ngọc Nhi đồng ý, nàng cũng muốn đi đến phía trước xem tình hình nhưng bọn hắn lại luôn muốn đuổi bản thân mình đi nên nàng vẫn an phận thì tốt hơn.
Vân Chỉ nói một tiếng cám ơn rồi ngồi lên ngựa chuẩn bị đi thì nghe thấy Lạc Băng Tuyết vốn dĩ yên lặng không lên tiếng lại mở miệng: "Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi xem xem."
Bình tĩnh nhìn gò má điềm đạm đáng yêu này một chút, Vân Chỉ thầm nghĩ, đang nghĩ cách phòng bị nàng như thế nào, nếu có thể mang nàng bên người là tốt nhất, cũng khiến nàng không phải lo lắng an nguy của mẫu thân.
Hai người quất ngựa đi, đi không quá xa đã phát hiện ra có rất nhiều chân ngựa lộn xộn, đi theo vết chân ngựa, nhanh chóng phát hiện ra tiếng đánh nhau, Vân Chỉ càng sốt ruột hơn, đẩy nhanh tốc độ hướng nơi đó mà đến.
Tới gần nơi phát ra âm thanh, quả nhiên gặp rất nhiều người ngựa đang đánh nhau, người Mặc Hình mang đến đều là người của Ly Thiên cung, tuy rằng ít người có võ công cao cường nhưng vẫn bình tĩnh đối phó được tinh binh trước mặt. Giữa đống lộn xộng, Vân Chỉ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được Mặc Kỳ Uyên đứng hiên ngang giữa một đám người, xuất kiếm ra, nhảy vào giữa vòng chiến đấu.
"Chỉ nhi, tại sao nàng lại chạy đến đây?" Không phải bảo nàng chờ ở đó sao! Thế nào mà lại vẫn tùy hứng như vậy!
"Ta cho lắng cho chàng, đừng nói chuyện nữa, xử lý xong rồi lại nói." Vân chỉ chuyên chú đối phó kẻ địch, thời điểm hai người đánh nhau toàn thân tự nhiên phát ra ánh sáng màu vàng bảo vệ, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào trong cơ thể bọn họ luôn tồn tại một luồng sức mạnh không ngừng phát triển bảo vệ, hiện tại trên giang hồ không còn mấy người có thể chống lại nữa rồi.
Khâu Lệ Thương Kình đang đánh nhau rốt cuộc nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mạnh mẽ quay kiếm lại chém xuống một người, hắn thừa biết nơi nào có Mặc Kỳ Uyên thì làm sao mà không có Vân Chỉ được chứ, dường như rất hiểu rõ hai người, khóe miệng khẽ cong lên, nhanh chóng hướng về phía hai người.
Trong lòng hắn biết rõ ràng mình không phải là đối thủ của hai người nên đương nhiên sẽ không tấn công chính diện, nhưng mà ít không thể địch lại nhiều, tuy rằng chỉ có người nhưng cũng đủ hình thành một vòng vây nhỏ.
"Mặc Kỳ Uyên, Vân Chỉ, đã lâu không gặp!" Thoải mái đi đến đối diện, ba người đánh nhau hỗn loạn nhưng dường như lại giống như bằng hữu ôn lại chuyện cũ, hoàn toàn không thèm để ý đến đao kiếm vung lên xung quanh.
"Ta đương nhiên rất khỏe, mới có ít ngày như vậy mà xem ra ngươi đã khôi phục rất tốt nha, có phải lần đại chiến trước còn chưa thua đến cùng hay không?" Vân Chỉ tức giận nói, hắn còn có bản lĩnh ở đây lấy nhiều địch ít sao.
"Đại chiến vừa kết thúc, Ưng Vương đã đến Mặc Kỳ ta gây rối, chẳng lẽ muốn khởi động lại chiến tranh sao!" Mặc Kỳ Uyên đanh giọng hỏi, giả vờ như không biết hắn định làm gì.
Khâu Lệ Thương Kình cười cười, không để ý đến khuôn mặt hai người, nhưng mà nhìn hai người đứng cạnh nhau như vậy hắn lại thấy có chút chói mắt.
"Bổn vương không phải cố ý muốn đánh nhau, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, chính ngươi đã khơi mào ra cuộc chiến lần này, nhưng lại vừa khéo với ý định đánh cược của Bổn vương, nếu ta thắng ngươi thì ngươi có thể trở về kiếm một Vương phi khác, quả thật không tệ chút nào!" Khâu Lệ Thương Kình thản nhiên lướt qua, nhìn Vân Chỉ đầy ý tứ, ý chính là gì không cần nói cũng biết.
Hai người nhận ra trong lời nói của hắn sự tự cao đã giảm đi nhiều, nhưng cười đến mức quỷ dị căn bản không thể nhìn ra ý đồ của hắn! Vẻ mặt bí hiểm ấy nên xuất hiện trên khuôn mặt một cao tăng đắc đạo mới đúng. Nếu hắn đi tìm Kim Lũ Y sớm một chút thì có thể không phải dây dưa ở đây với họ, hao binh tổn tướng.
"Chỉ cần ngươi trở về Khâu Lệ, chuyện hôn nay Bổn vương có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Mặc Kỳ Uyên giơ kiếm lên, ý bảo tất cả mọi người dừng lại lui về.
Khâu Lệ Thương Kình cũng làm theo, ngay lập tức người ngựa hai bên đều lui về phía sau chủ nhân của mình, nghiêm chỉnh thi hành.
"Sau khi Bổn vương rút đám binh tướng này về sẽ cùng đấu một trận với Mặc Kỳ Uyên ngươi, Bổn vương không muốn dây dưa mãi với ngươi, Bổn vương nhất định phải có Kim Lũ Y, nếu ta thắng được Mặc Kỳ Uyên, ha ha....." Hắn cười rồi chuyển ánh mắt về phía Vân Chỉ: "Vậy ngươi nên thực hiện lời hứa trở thành Vương phi của Bổn vương rồi cùng Bổn vương quay về Khâu Lệ!"
Vân Chỉ âm thầm bực bội, người này làm sao vậy, nhiều lần nhắc lại chuyện này làm chi, nàng có thể nói với hắn bản thân muốn bội ước không? Có thể không? Có thể không?
"Ha ha, dưới tình thế cấp bách Bản phi bịa chuyện nói lung tung khiến Ưng Vương hiểu lầm, thật sự rất đắc tội, thật ra thắng thua lần này cũng không quan trọng như vậy." Dưới cái nhìn sáng quắc của hắn Vân Chỉ cảm thấy vô cùng bối rối, người này không phải tin là thật đấy chứ, vì biết bản thân có tội bội ước nên giọng điệu vừa rồi có chút xấu hổ.
"Đối với Bản vương thắng thua rất quan trọng, còn ngươi chỉ cần tuân thủ lời hứa mà thôi." Khuôn mặt Khâu Lệ Thương Kình đang tươi cười bỗng chốc lạnh đi vài phần, giống như một con sói hung dữ muốn cắn lấy Vân Chỉ.
Mặc Kỳ Uyên nhìn thẳng vào hắn, có thể khi ở trên chiến trường xem hắn là đối thủ chân chính, nhưng mà lần này nhìn thấy hắn ở trước mặt mình tuyên chiến và đánh chủ ý vào Chỉ nhi, vậy hắn sẽ không còn gì để nói nữa rồi!
"Bổn vương sẽ không lấy Chỉ nhi ra làm tiền đặt cược thắng thua với ngươi, tuy nhiên, nếu ngươi đã tuyên chiến thì Bổn vương sẽ nhận lời! Kim Lũ Y chính là bảo vật nhưng muốn có được nó cũng phải có cơ duyên, trước tiên Bổn vương sẽ bảo vệ nó cho đến tìm khi được người hữu duyên, không bị những kẻ có dã tâm đoạt được!" Mặc Kỳ Uyên trịnh trọng tuyên bố, hắn đã bị kích ra lửa giận, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Khâu Lệ Thương Kình vui vẻ cười châm chọc.
Hai người nhìn nhau giống như đang ở trên chiến trường, nhưng mà có chút không giống trước, hai người không công kích lẫn nhau như ở trên chiến trường mà đã hoàn toàn coi đối phương là tình địch cần phải tiêu diệt, nhìn người kia rất không vừa mắt!
"Bản tôn đã tới chậm thì phải, dường như đã bỏ lỡ một trò hay rồi nha!" Ngay khi hai bên còn đang giằng co là lúc một tiếng than thở nửa thật nửa giả vang lên, một bóng dáng đen đỏ bay đến cùng với một bóng dáng màu xanh đen, trong nháy mắt đã đứng giữa mọi người, khiến cho tất cả những người ở đây đều cảm thấy có phần kinh hãi.
Chỉ vì, một bóng dáng màu xanh đen đó rõ ràng Khâu Lệ Đại Cơ đã bị Mặc Kỳ Uyên giết chết trong quân doanh Khâu Lệ, tại sao nàng vẫn còn sống?
Mặc Kỳ Uyên không dám tin Khâu Lệ Đại Cơ vẫn còn sống, cho dù thân mình có bị áo bào rộng rãi che khuất hoàn toàn chỉ để lộ ra một nửa gò má nhưng hắn cũng có thể nhận ra cô gái này ngay lập tức! Rõ ràng hắn đã phá hủy linh hồn của nàng, rõ ràng đã dùng thần lực tiêu diệt nàng, cho dù là thần tiên hay yêu ma thì cũng không thể bình yên vô sự như vậy mới đúng!
"Khâu Lệ Đại Cơ, rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ, ban ngày ban mặt không cần đi ra dọa người!" Vân Chỉ tức giận quát lớn, lão yêu bà này chính là âm hồn không tan, nhìn thấy nàng xuất hiện như vậy trong lòng liền cảm thấy bất an, từ khi bắt đầu gặp gỡ cô gái này nàng liền gặp phải vài chuyện không may!
"Ngươi đã nói là ban ngày ban mặt, vậy ngươi nói xem Bản cung là người hay là quỷ!" Khuôn mặt vẫn bị áo choàng che khuất, chỉ có giọng nói lạnh lùng truyền qua: "Không phải các ngươi đang muốn đi tìm Cung chủ Hỏa Ma cung sao, Cung chủ của chúng ta đã đến đây!
Hỏa Ma cung? Chẳng lẽ thân phận thật sự của nàng chính là người Hỏa Ma cung sao?
Nhưng mà vừa nghĩ đến như vậy Mặc Kỳ Uyên đã phủ nhận ngay suy nghĩ của bản thân, Hỏa Ma cung chỉ là một môn phái mới nổi lên gần đây, trước kia cũng không có va chạm gì với Hoàng cung, làm sao lại để lại thâm thù đại hận chứ, quan trọng hơn là trực giác của hắn nói cho hắn biết thân phận của cô gái này không đơn giản chỉ là chủ nhân của một môn phái nho nhỏ như vậy!
"Không cần đoán, người các ngươi muốn tìm là Bản tôn." Sau khi mọi người bị sự xuất hiện của Âm Thần Ngọc Nữ mà dồn hết sự chú ý qua, Cửu Lễ bị bỏ quên một bên lạnh lùng mở miệng.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Cửu Lễ, màu đen đỏ trên trang phục của hắn tỏa ra một sự khát máu, mỗi một người nhìn qua hắn đều nhận ra được người này luôn tản mát ra một khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
Người này là ai vậy? Chưa từng nghe thấy trên giang hồ, Mặc Kỳ Uyên trầm mặt, ngay cả lão yêu bà còn tình nguyện đứng dưới trướng hắn, xem ra người này nhất định không dễ đối phó.
Không đoán ra mục đích họ tìm đến cửa, Mặc Kỳ Uyên thận trọng mở miệng nói: "Có thể ở một nơi hoang dã như thế này gặp được Cung chủ Hỏa Ma cung, quả thật có duyên, không biết Cung chủ cố ý đến chào hỏi là có chuyện gì muốn làm?"
"Bản tôn muốn đến để nhắc nhở các ngươi, không cần tiêu phí thời gian và nhân lực ở đây để ngăn cản ý định có được Kim Lũ Y, các ngươi cũng không thể ngăn cản hết hàng trăm môn phái và nhân sĩ giang hồ tiến đến cướp đoạt Kim Lũ Y!" Giọng nói của hắn khàn khàn giống như âm thanh phát ra từ địa ngục, giống như một loại xiềng xích bóp chặt lấy cổ họng con người, vô duyên vô cớ khiến cho người ta có cảm giác như một cái gì đó vô cùng khủng bố.
Gương mặt giấu sau chiếc áo choàng không cần nhìn cũng có thể nhận ra sự kiêu ngạo của hắn, hắn đến đây chính là muốn thử xem sau khi chuyển thế Mặc Kỳ Uyên trở nên yếu kém đến mức nào, có đến mức khiến hắn khinh thường việc khiêu chiến hay không!
Hơn nữa còn có nữ nhân ngu xuẩn không biết tốt xấu kianữa, bị hại đến mức bị biến thành người phàm đê tiện mà gương mặt vẫn cứ kiêu ngạo như thế, hắn cũng không tin, kiếp trước rồi đến kiếp này cho dù có bị hại hay bị lừa nàng vẫn cứ ngu xuẩn lựa chọn Uyên Cực! Tuy nhiên, cứ để cho nàng ngu xuẩn thêm mấy ngày nữa, sau vài ngày nữa, hắn sẽ khiến tất cả đều trở nên hoàn hảo, đến cuối cùng nàng vẫn sẽ phải ở lại bên người Bản tôn mà thôi!
Đột nhiên Vân Chỉ cảm thấy toàn thân có chút dao động bất an, ngẩng đầu lên, nàng có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt sáng quắc của nam nhân kia đang bắn về phía bản thân mình cho dù cặp mắt đó có bị che đi dưới lớp áp choàng! Vì sao hắn lại nhìn bản thân mình như vậy, chẳng lẽ hắn quen mình sao? Có vắt hết óc ra thì nàng cũng không thể nhớ ra được nàng từng quen biết một nam nhân đáng sợ như vậy.
"Cung chủ Hỏa Ma cung thật thần thông quảng đại, ngay cả Kim Lũ Y cất giấu ở đâu cũng biết, hơn nữa còn thông báo cho mọi người cùng biết, nhưng thần vật kia có chủ, Bổn vương cũng vừa nhận lời sẽ bảo vệ thần vật một cách thỏa đáng, nếu như Cung chủ cố ý đến cướp đoạt thì phải bước qua cửa ải của Bổn vương trước đã!"