Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thủy Lưu Ly

Nàng mới rời khỏi Điển Thương Các nửa ngày, mà những người này đã tìm được tới đây rồi, có cần kinh khủng như vậy không?

Thích lấy đông bắt nạt ít à??

Sao người trên giang hồ đều đê tiện, thích chiếm tiện nghi của người khác như vậy!

Mà Bắc Vọng cũng không ngờ sẽ có nhiều người xông tới như thế, hơn nữa, nhìn dang dấp, nhân số, còn có xu hướng không ngừng tăng thêm.

Một gã đại hán cầm chùy sắc nhìn thấy trong phòng có hai người không tham chiến, cho rằng chính là người bọn họ muốn tìm, lập tức vừa hô to ta tới, vừa vung chùy sắc hung ác vọt vào trong. Mắt thấy chùy sắt của gã sắp đập trúng Chu Vô Tâm, nàng đã vội vàng chạy ra phía sau Bắc Vọng né tránh.

Bắc Vọng lạnh lùng nhìn gã đại hán kia, trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay hắn không hề do dự mà đâm xuyên qua cổ họng gã, đính luôn thân thể gã lên trên cửa.

Trước giờ tin tức của Bắc Vọng không được kịp thời lắm, cộng thêm Chu Vô Tâm đã nói mọi người đừng để hắn biết chuyện nàng trúng độc, vì thế, khi nghe đám người kia hô gọi Độc Nhân, hắn cho rằng người bọn họ tìm là mình. Nghĩ vậy, sâu trong đáy mắt hắn lập tức tràn ra ánh sáng khát máu, sau lại nhìn Chu Vô Tâm đang nấp sau lưng mình, cũng không rảnh tính toán với nàng nữa mà hung hăng kéo bàn tay không bị thương của nàng, bước dài ra khỏi phòng.

“Các ngươi mau chạy ra sau núi đi, chúng ta còn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa!” Đừng thấy ngày thường bộ dạng phương trượng luôn hiền lành, lương thiện, nhưng một khi trong chùa xuất hiện nguy cơ, ông ta và chúng hòa thượng trong chùa hoàn toàn có thể giết người, tuyệt đối không hàm hồ, qua loa đại khái hay không sát sinh gì gì đó. Thấy hai người Chu Vô Tâm đang lại gần bọn họ, phương trượng lập tức vừa giết người vừa vội vàng hô một câu với hai người.

“Phương trượng, sao chúng ta có thể bỏ lại mọi người mà thoát thân được!” Phiền phức là do Chu Vô Tâm nàng mang đến, nếu lúc này nàng chạy đi như vậy, không phải quá vong ân phụ nghĩa sao?

“Yên tâm đi, đám người ô hợp này muốn diệt tự cũng không dễ ăn như vậy. Đừng chậm trễ nữa, các ngươi đi mau, chúng ta sẽ theo sau!”

Nói xong phương trượng lập tức rơi vào hỗn chiến.

Phiền phức này là do nàng gây nên, nếu nàng nghe lời Cảnh Lâm ở lại Điển Thương Các thì chắc chắn đã không xảy ra chuyện này rồi. Là do nàng đánh giá thấp năng lực của đám người trong giang hồ, lúc này dù có hối hận cũng vô dụng vì thế nàng cũng muốn gia nhập vào vòng chiến.

Cảnh Lâm phát hiện nàng còn chưa đi, một bên giải quyết một tên thừa dịp đánh lén, một bên không kiên nhẫn rống to với nàng: “Đi mau!”

“Ta không thể đi!”

“Ngươi ở đây chỉ liên lụy đến chúng ta thôi, đi đi!”

Tại sao đều phải như vậy, lần trước vì muốn bảo vệ nàng nên Dạ để nàng đi trước, bây giờ, bọn họ cũng muốn nàng đi trước, không! Nàng sẽ không đi.

Nàng thà chết ở chỗ này, cũng quyết không rời đi!

Vì nàng không có võ công, không phải là đối thủ của những người trong giang hồ này, hơn nữa nhân số hai bên chênh lệnh quá nhiều, Bắc Vọng vừa phải đột phát vòng vây vừa phải bảo vệ nàng an toàn nên không thể không xảy ra sơ xót, vì thế, khi Bắc Vọng vừa mới buông lỏng bàn tay kéo nàng, nàng đã lập tức bị một người gầy gò, da dẻ khô nhăn bắt lại, che miệng, lặng lẽ lôi nàng giấu vào bóng đêm.

Trong đêm khuya, có thể người khác không nhìn thấy, nhưng Bắc Vọng, người thường xuyên hoạt động trong bóng tối, khi Chu Vô Tâm vừa biến mất, hắn đã có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được phương hướng, đuổi theo.

Vết thương bị Bắc Vọng đâm xuyên trên tay nàng vẫn không ngừng chảy máu, đến mức trong không khí cũng nồng nặc mùi máu tươi …

Dưới ánh trăng mông lung, mái tóc màu đỏ của Bắc Vọng tản ra một tầng ánh sáng quỷ dị.

Lúc khô gầy nhìn thấy hắn, lập tức sợ đến mức trái tim đập chậm vài nhịp: “Ngươi là ai? Là người hay quỷ?”

Đừng thấy khô gầy ‘sợ hãi’ như vậy nhưng mà sức lực của gã vẫn không nhỏ, cánh tay che miệng Chu Vô Tâm hoàn toàn khiến nàng không có cơ hội nói chuyện, chỉ có thể “Ô ô ô” giương mắt nhìn.

Thân là dòng dõi Ninh gia, cho dù không được coi trọng, người nào người nấy cũng bá đạo từ trong xương.

Vì thế trong mắt Bắc Vọng, Chu Vô Tâm chỉ có thể bị một mình hắn bắt nạt, cũng chỉ có hắn mới được phép tổn thương nàng, những người khác là cái thá gì, có tư cách gì mà dám làm hại nàng! Bắt nàng!

Nếu không kẻ đó tuyệt đối là đang tự tìm đường chết!

“Thả người ra.” Bắc Vọng mở miệng, âm thanh khàn khàn mà âm u, giống như lần đầu tiên Chu Vô Tâm nhìn thấy hắn. Lại lần nữa nghe thấy giọng điệu này, đáy lòng nàng rét lạnh hơn một nửa.

Tuy khô gầy không biết đối phương là ai, nhưng chỉ cần nghe qua giọng nói của hắn, cũng đã bị dọa đến mức ba hồn bảy vía mất đi ba. Có điều gã vẫn không muốn thả người bản thân phải rất vất vả mới bắt được này, vì thế gã quyết định dứt khoát lấy ám khí trong người ra, kề trên cổ Chu Vô Tâm: “Nếu ngươi dám tiến thêm một bước ta sẽ lập tức giết nàng! Cùng lắm thì đồng vu quy tận!”

Bắc Vọng không phải là người dễ dàng bị uy hiếp như vậy, dù nghe thấy những lời này của khô gầy nhưng hắn chỉ xem như đang nghe chuyện cười, hoàn toàn không nhìn, tiếp tục tiến lên.

Cho nên mới nói thật ra lúc đối địch, thực lực chỉ quan trọng thứ hai, khí thế vượt trên người khác mới là quan trọng nhất. Nhìn đi, không phải khô gầy đã bị khí thế của Bắc Vọng dọa lui về sau sao.

Mà cũng vì thế, trong quá trình lui về sau, bàn tay run cầm cập cầm ám khí của gã, vô tình cắt một đường trên cổ Chu Vô Tâm.

Móa, một chỗ chảy máu còn không đủ lại thêm một chỗ nữa. Sao số nàng cứ thảm như vậy!!!

Vì cọng lông gì mà kẻ bị thương đều là nàng!

Dựa vào ánh trăng, bởi vì nhìn thấy trên cổ nàng xuất hiện vết máu mà Bắc Vọng bất chợt dừng lại. Còn Chu Vô Tâm càng không phải là kẻ chấp nhận bị người khác áp chế, cho nên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng dùng hết toàn hộ sức lực, cong chân, đạp cái mông của khô gầy.

(Ly: động tác có độ khó cao quá, Ly không tưởng tượng được =.=)

Ngay khi khô gầy bị tập kích bất ngờ, bàn tay kiềm chế Chu Vô Tâm cũng theo bản năng mà buông lỏng. Lúc này, Bắc Vọng ra tay như quỷ mị, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt khô gầy, mạnh tay đẩy Chu Vô Tâm qua một bên, đồng thời hung hăng bẻ gãy cổ khô gầy.

Nhưng người được cứu là Chu Vô Tâm còn chưa kịp thở dài một hơi, trên chân đột nghiên trượt đi, trọng tâm không ổn, chỉ nghe nàng hét “A” một tiếng, đã bắt đầu trượt từ trên đỉnh núi xuống.

(Ly: Tình tiết kinh điển =.=)

Nghe được tiếng nàng, Bắc Vọng thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, trong khoảnh khắc nàng bị trượt đó, cũng thả người nhảy xuống, đuổi theo nàng…

“Bắc Vọng, ngươi có cảm thấy chúng ta nên đổi tư thế này không?”

Hai người đồng thời rơi xuống, không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, đều bị rơi vào một tán cây. Ở chạc cây chính giữa, Chu Vô Tâm đang ngồi trên bụng hắn, mà tóc nàng lại bị quấn chặt vào cành cây dưới người hắn, khiến cả người nàng hoàn toàn nằm rạp trên người ai đó.

Mà quan trọng nhất, lúc Bắc Vọng té xuống hình như đã bị đụng vào đầu, hôn mê bất tỉnh. Cái cây này cao khoảng hơn mười thước, cho nên Chu Vô Tâm hoàn toàn không dám động đậy, chỉ sợ nếu hai người cùng té xuống thì không chết cũng tàn.

Trái chịu đựng phải chịu đựng, rốt cuộc Bắc Vọng cũng bị nàng làm tỉnh, nhưng hắn không hề có tính tự giác, vẫn ôm lấy nàng, hoàn toàn không có dự định muốn trèo xuống.

“Ta nói này, ngươi không chê khó chịu, nhưng mà ta rất khó chịu đó.” Chu Vô Tâm tiếp tục duy trì kháng nghị. Trên tay nàng có thương tích, trên cổ có thương tích, tốt xấu cũng phải băng bó lại đã chứ, không thì nàng mất mạng lúc nào cũng không hay đâu!

“Ai nói ngươi biết ta không khó chịu.” Bắc Vọng bình tĩnh thả cái tay đang ôm nàng ra: “Chân ta bị rút gân nên không có cách nào động.”

Chu Vô Tâm dùng cằm chống đỡ mặt nhìn Bắc Vọng: Ngươi cứ tiếp tục đắc ý đi, nếu ngươi khó chịu thì cười cười làm gì! Mỗi lần đều chỉ biết nói một đằng làm một nẻo. Tình cờ nói thật một câu thì sẽ chết à!

Quên đi, không thèm quan tâm hắn nữa, đỡ khỏi bị hắn chọc tức chết. Người Ninh gia, không có một tên nào bình thường cả. Ninh Liên tính khí thất thường, còn vị trước mắt này, quả thật chỉ có hơn chứ không kém!

Chu Vô Tâm rục rịch đầu mình một cái, lại kéo kéo tóc mình: “Vậy ngươi nhỏm người lên chút để ta kéo tóc ra cái.”

“Ngươi đè lên ta thì sao ta nhỏm dậy được?’

Được rồi là nàng sai rồi?

Nếu không phải hắn nhảy theo, còn kéo theo nàng treo trên cây, hơn nữa, quan trọng là do sai lầm của hắn, cứu người thì cứu đi, đừng dùng sức đẩy như vậy thì nàng đã không phải thê thảm thế này.

Ai, cho nên, mỗ Chu à, nếu Bắc Vọng biết ngươi vong ân bội nghĩa như vậy thì dù ngươi có trăm cái đầu cũng không đủ để hắn chém đâu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio