Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

chương 115

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thủy Lưu Ly

Nói xong câu đó sau, nàng lập tức trở nên trầm mặc, yên tĩnh đứng một bên, lẳng lặng chờ đợi.

Chu Vô Tâm nhìn thấy đôi vai Lão các chủ hơi run run, duỗi cổ vừa nhìn mới biết thì ra ông ta đang khóc.

Khóc không tiếng không động như vậy khiến người ta rất không đành lòng.

Thử nghĩ thân là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ, dưới tay có biết bao nhiêu vong hồn, muốn giết một người như giẫm chết một con kiến, hoàn toàn không thay đổi sắc mặt nhưng lúc này lại vì biết tin một nữ nhân đã chết mà đau lòng rơi lệ. Chuyện này khiến người ta khiếp sợ cỡ nào chứ!

Chu Vô Tâm không ngờ mẹ mình lại có dính líu với người trong giang hồ, nàng âm thầm suy đoán, có thể nào Lão các chủ có liên quan đến chuyện nàng vừa sinh ra đã bị người trong nhà chán ghét không…

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Lão các chủ cũng tỉnh táo lại từ trong bi thống (bi thương, đau đớn), liên tiếp thất thố trước mặt hậu bối hai lần, nếu lại thêm lần nữa thì e rằng cái mặt già của ông cũng không chịu được.

Lão các chủ ngồi xuống ghế lần nữa, nâng chén trà đã sớm nguội lạnh trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhạt mà lạnh lẽo hỏi: “Cảnh Sơ chết như thế nào?”

Hả, vấn đề Lão các chủ hỏi hơi làm khó Chu Vô Tâm rồi. Chuyện này nàng đâu có biết, lúc nàng xuyên đến, Cảnh Sơ đã chết rồi mà, hơn nữa trong nhà cũng không ai dám nhắc đến chuyện mẹ nàng. Quên đi, nếu như nàng nói không biết rất có thể sẽ bị Lão các chủ làm thịt, cho rằng nàng bất hiếu, vì thế nàng dứt khoát lựa chọn phương pháp, nói bừa.

Chu Vô Tâm nuốt một ngụm nước bọt, trả lời ông ta: “Mẹ của ta tự sát chết.”

“Không thể, Cảnh Sơ không giống như người sẽ tự sát.” Lão các chủ chắc chắc phủ định nàng: “Tốt nhất ngươi nên nói thật với ta, rốt cuộc Cảnh Sơ chết thế nào, nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót ra khỏi cánh cửa này.”

Xong, Lão các chủ không dễ lừa như nàng nghĩ.

Nhưng mà nói cũng nói rồi, sao có thể đổi giọng đây, vì thế để cho mình tỏ vẻ tự nhiên chút, Chu Vô Tâm hít sâu một hơi, kiên trì nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, nương ta thật sự tự sát mà chết. Dường như bà đã hoàn toàn hết hi vọng với cuộc sống cho nên thà chết cũng không muốn tiếp tục sống.”

Cũng không biết Lão các chủ thật sự tin nàng hay là nghĩ tới điều gì, ông tay lấy một túi tiền từ trong tay áo ra, ưu sầu nói: “Lẽ nào ngay cả chết, nàng cũng không muốn gặp ta lần cuối sao?”

Thấy Lão các chủ lại ngây người, Chu Vô Tâm cảm thấy hơi không biết làm sao. Có thể chờ nàng rời khỏi rồi mới bắt đầu ngây người không.

Có điều, lần này Lão các chủ không ngây người quá lâu đã lấy lại tinh thần, ông ta ngẩng đầu lên hỏi Chu Vô Tâm: “Những năm này, ngươi và Cảnh Sơ ở đâu?”

“Chu phủ nha.”

Túi tiền trong tay Lão các chủ bỗng rơi xuống đất, giống như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên đứng dậy, vươn tay ra sau lưng Chu Vô Tâm. Chu Vô Tâm bị bất ngờ nên không kịp phản ứng vì thế vạt áo sau lưng cũng bị ông ta kéo xuống một nửa.

Hành động đột ngột của ông ta khiến Chu Vô Tâm sợ hết hồn: Má ơi, sao tự dưng đang yên đang lại kéo quần áo nàng làm gì, không phải nàng gặp phải cầm thú chứ? Chu Vô Tâm sợ hãi, dùng số quần áo còn sót lại bao bọc quanh thân mình muốn chạy ra ngoài nhưng vẫn bị Lão các chủ bắt lại, còn tiện tay kéo xuống toàn bộ vạt áo sau lưng nàng.

Mà đúng lúc này, cánh cửa đang đóng bị một người đá văng. Cảnh Lâm vừa lúc vọt vào, vội vàng che chở Chu Vô Tâm, còn trở tay ngăn cản hành động của Lão các chủ, lớn tiếng hô to: “Cha, cha muốn làm gì?”

Trong nháy mắt khi Chu Vô Tâm xoay người, Lão các chủ đã thấy được thứ ông ta muốn thấy trên lưng nàng, ông ta ha ha cười lớn, đáp lời Cảnh Lâm: “Không phải con vẫn luôn muốn biết muội muội ruột của con ở đâu sao?” Lão các chủ chỉ tay về một phía: “Vi phụ nói cho con biết, là, nàng!”

Trừ Lão các chủ, hai người còn lại đều kinh ngạc đến ngây người.

Vốn hai người dù có dùng tám gậy tre chắp vá cũng không có liên quan đến nhau lại bỗng nhiên trở thành huynh muội ruột thịt?

Rốt cuộc đây là tình huống gì?

Lão các chủ thấy hai người đều bị tin tức này khiến sợ, thở dài một tiếng, xoay người chậm rãi đi đến một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, một lát sau mới nói: “Các con là Long Phượng thai.”

“Long Phượng thai?” Má ơi, nàng không phải là con gái của Chu Hậu sao, sao lại tự nhiên biến thành Long Phượng thai?

Chu Vô Tâm và Cảnh Lâm liếc nhìn nhau một cái, yên lặng nghe Lão các chủ giải thích.

“Năm đó khi Cảnh Sơ vừa mang thai các con đã rời khỏi ta. Nàng nói nàng không muốn chung sống một đời với sát thủ, đến khi ta tìm được tin tức nàng thì không ngờ nàng đã trở thành tiểu thiếp của người khác. Lúc đó ta muốn đi diệt Chu phủ, nhưng nàng lại nói nàng mang thai con của ta, nàng dùng đứa nhỏ uy hiếp ta, vì thế, vì đứa nhỏ, ta không thể ra tay. Sau đó, Cảnh Lâm được sinh ra, ta cướp nó khỏi tay nàng… Lúc đó ta cho rằng đứa nhỏ chỉ có một, mãi đến một năm sau ta mới hỏi thăm được thì ra nàng sinh Long Phượng thai, cũng vì ta mà nàng giấu đi sự tồn tại của một đứa nhỏ khác. Ta muốn đến tìm nàng cướp lại đứa nhỏ, nhưng mà người trong Chu phủ lại nói nàng đã tự tay bóp chết nói, rồi một mình cao bay xa chạy, cho nên từ đó về sau ta luôn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của nàng… Cảnh Sơ vẫn luôn rất thích trẻ con, ta biết, lúc ta cướp Cảnh Lâm đi mất, nàng nhất định đã hận ta thấu xương, nhưng ta lại không ngờ nàng sẽ tàn nhẫn như vậy, đến con ruột của mình cũng có thể xuống tay giết hại… Với lại ta cướp đứa nhỏ về, chẳng qua chỉ vì muốn nàng trở lại bên cạnh ta mà thôi…”

Nói tới chỗ này, trên mặt Lão các chủ treo đầy uể oải, ông ta nhìn Chu Vô Tâm, tiếp lời: “Vừa rồi ta cho rằng con là con gái nuôi mà nàng thu nhận, bởi vì hai người thật sự quá giống nhau, nhưng mà càng nghe con nói, ta càng cảm thấy kỳ lạ, ta không ngờ, năm đó nàng cũng không thật sự giết con… cái bớt trên lưng con, giống Cảnh Lâm như đúc… “

Chu Vô Tâm nghe thế, ngây người, không ngờ lúc Chu Hậu nói dối còn đáng tin như vậy: “Thật ra từ nhỏ đến lớn ta chưa từng rời khỏi Chu phủ. Những lời kia đều do Chu Hậu muốn lừa ông nên mới nói dối thôi.” Chu Vô Tâm nói thật. Khó trách trước người ngoài Chu Hậu vẫn luôn tỏ ra không có đứa con gái là nàng, thì ra tất cả là vì muốn che giấu tai mắt của Lão các chủ.

Nghe nàng nói, ánh mắt Lão các chủ nhìn nàng càng thêm hiền lành, lúc này cuối cùng Chu Vô Tâm cũng cảm nhận được thế nào là cảm giác máu mủ tình thâm.

Có một số việc từ lâu đã được sắp xếp cả, không quan tâm ngươi có tin hay không, chỉ cần là người một nhà thì sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại.

Tuy rằng cách đoàn tụ như vậy khiến người người ta rất đau ‘trứng’.

Có điều nếu nghĩ lại, cha già nhà nàng là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ đấy, so với Chu Hậu thì uy phong hơn nhiều. Huống chi, Chu Hậu vốn không xem nàng là con gái mà đối xử, luôn luôn tỏ vẻ căm hận nàng đến tận xương, vì thế trên tinh thần, khi biết cha mình không phải Chu Hậu, nàng lập tức muốn làm phản đồ.

Mọi người đừng cảm thấy nàng bất hiếu, ai bảo nàng cũng chưa từng xem Chu Hậu là cha ruột mà đối đãi đây! Những chuyện Chu Hậu từng làm với nàng, nàng một chút cũng chưa từng quên!

Chẳng qua bởi vì tin tức này quá mức khiến sợ, cho nên Chu Vô Tâm vẫn hơi nghi ngờ: “Nói vậy ta và Cảnh Lâm mới là huynh muội ruột? Không hề có chút quan hệ gì với Chu gia?”

“Đúng vậy.”

Lại một lần nữa nhận được khẳng định chắc chắn, Chu Vô Tâm an tâm vỗ vỗ vai Cảnh Lâm, trong lòng vui sướng không nói nên lời: “Khó trách mọi người nói chúng ta có tướng phu thê.” Cùng một bụng mẹ đi ra thì sao không giống nhau được.

Nàng cứ nghĩ khi Cảnh Lâm biết nàng là muội muội mình sẽ vui vẻ giống nàng nhưng hắn vẫn ngây người như cũ.

Chẳng lẽ vì tư tưởng nàng quá tiên tiến nên tốc độ tiếp thu nhanh hơn so với người cổ đại?

“Cảnh Lâm, ngươi sao vậy?” Chu Vô Tâm hơi khó hiểu đẩy đẩy người bên cạnh.

Gương mặt Cảnh Lâm càng thêm âm trầm, hắn đẩy tay nàng ra: “Đừng nói chuyện với ta.”

Sau đó, tàn bạo nhìn Lão các chủ một cái rồi quay đầu đi mất.

“Hắn...?”

Lão các chủ ý tứ sâu xa nhìn theo bóng lưng hắn: “Cho nó thêm chút thời gian.”

“Ồ ồ ồ, được.” Chu Vô Tâm vui tươi hớn hở đáp lời: “Vậy, ta không cần đi nữa đúng không.”

“Con là con của ta cũng chính là người Điển Thương Các cho nên không cần đi nữa.”

“Ồ.” Không biết đây có được xem là trong họa có phúc không nữa. Chu Vô Tâm tạo dáng tay thắng lợi với Lão các chủ: “Này, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi xuống trước nha.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio