Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm bị doạ giật mình.
Đến khi ghé mắt nhìn lại lần nữa, đã không thấy Thái tử đâu.
Trong lúc Thái tử và Thái tử Phi chìm trong cảm xúc mãnh liệt lại có người dám tới quấy rối.
Nàng thật sự cho rằng thính giác của Thái tử kém đến mức không nghe được cái gì sao? Lại còn một, hai, ba, bốn, hai hai, ba, bốn, ba hai, ba bốn. Nàng bị ngứa da nên mới muốn tìm người cào vài phát à?
Chẳng qua lúc Thái tử mở cửa ra ngoài, cũng không hề tóm được Chu Vô Tâm như người ta nghĩ, bởi vì nơi nàng nhìn lén có rơi vài giọt máu, còn kéo dài dọc theo hành lang đến khúc quanh, còn bóng dáng nàng thì đã sớm chuồn mất dạng.
Thái tử nhìn nhìn vết máu trên đất, cười cười: “Đúng là chạy thật nhanh.”
Sau đó, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nâng bước lại gần ‘con mắt’ trên cửa sổ, ghé mắt nhìn, đến khi nhìn thấy rõ Thái tử phi đang nằm trên giường lại đột nhiên thẳng lưng ha ha cười to.
Tiếng cười xuyên qua hành lang vọt thẳng vào tai Chu Vô Tâm, nàng dừng bước, quay đầu nhìn sau lưng một chút: “Không phải hắn giao hoan thất bại nên điên rồi chứ?”
Nghĩ nghĩ, trong lòng muốn trở lại quan sát một chút, chẳng qua máu mũi nàng vẫn chảy không ngừng, giống như vòi nước phun liên tục, khiến nàng đi đường mà đầu óc cứ mơ hồ như bị say xe, cho nên, vì an toàn của mạng nhỏ, nàng quyết định hôm nay tạm thời không nhìn, chờ tối mai lại đổi cách, leo lên nóc nhà, tiếp tục rình cũng được.
Nghĩ như vậy, Chu Vô Tâm tăng tốc, bước nhanh về phòng. Sau khi xử lý mũi mình cho tốt, không biết tại sao nàng lại không thể ngủ được.
Do đó, nàng rời giường, đi tới trước bàn, quyết định thực hiện một ý tưởng vĩ đại.
Trong lúc ý tưởng được hình thành, nàng hưng phấn cầm bút lông, xoạt xoạt xoạt, nằm trước bàn nghiêm túc vẽ vời…
Hơn nữa vì tính chân thực của nội dung, Chu Vô Tâm hi sinh trọn một đêm để tập vẽ.
Hôm sau, lúc Thái tử muốn đến chỗ nàng sớm để dọa tỉnh nàng, lại không ngờ thứ chờ đón hắn là một bức tranh và đôi mắt lòe lòe sáng như thú hoang khiến người khác phải rợn người của nàng.
Chu Vô Tâm nhìn thấy hắn, vừa bưng trà vừa đưa nước, vô cùng ân cần, nói: “Đến đến đến, Dạ, uống một ngụm nước trước đi.”
“Ngươi...” Thái tử nhìn bức tranh trong tay nàng, run giọng hỏi.
Chu Vô Tâm vô cùng phấn khởi thì thầm bên tai hắn, lặng lẽ nói một câu.
Ngụm nước Thái tử vừa uống vào miệng đã bị lời nói của nàng dọa phun ra, cũng làm nét mực trên bức tranh bị nhòe cả, lem luốc không nỡ nhìn.
Nhìn thấy bức tranh mình cẩn thận vẽ bị hủy, nàng cũng không tức giận mà chạy đến trước bàn, cầm một tờ giấy khác đến: “Không sao, ta còn vẽ rất nhiều. Thời đại này ấy hả, làm chuyện gì cũng phải dự trù nhiều chút thì mới an tâm được.”
Vẻ mặt Thái tử vô cùng khó tin nhìn Chu Vô Tâm: “Ngươi nói lại lần nữa, thứ ngươi vẽ là cái gì vậy?”
“Lỗ tai ngươi chỉ dùng để trang trí à?” Chu Vô Tâm khinh bỉ Thái tử, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ: “Ta vẽ các tư thế khi OOXX, bây giờ ngươi nghe rõ rồi chứ?”
Thái tử đăm chiêu, gật gù, cầm lấy bức tranh nàng vẽ, tỉ mỉ ngắm nhìn một chút.
Những cung nhân canh cửa cẩn thận xem xét sắc mặt của Thái tử, từng kẻ từng kẻ đều sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch, vô cùng lo sợ Thái tử sẽ tức giận, liên lụy bọn họ bị chịu tội theo.
Phải biết rằng, cá tính và suy nghĩ của Thái tử tương đối ‘dũng mãnh’, tuyệt đối không thể đắc tội được. Lúc hắn bộc phát tính tình, nếu hắn không chém chết ngươi thì cũng lầm bầm lầu bầu bên tai ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Tuy nói tính tình của Chu Vô Tâm cô nương khác hẳn người thường, nàng không hề xem người là Thái tử, mà trái lại giống như bạn bè bình thường, muốn trêu đùa Thái tử lúc nào cũng được, điều này cũng không phải là chuyện to tác gì, nhưng nhìn bức tranh kia đi, người mặc mỗi chiếc yếm thêu hình hoa mẫu đơn ấy, không phải Thái tử phi thì còn là ai nữa đây?
Có điều, ai ngờ được, cho dù Thái tử đã nhìn ngắm bức tranh một hồi lâu nhưng cũng không tỏ vẻ không vui chút nào, trái lại còn chỉ vào tư thế của một người trong đó mà bình luận: “Tư thế này không tồi, đợi lúc nào đó ta áp dụng vào thực tiễn xem sao.”
Tất cả mọi người trong nháy mắt bị chấn nằm rạp xuống đất, một đám quạ đen xếp hàng bay ngang qua đầu.
Chu Vô Tâm rướn cổ lên nhìn: “Đó là tư thế ta vẽ, một quyển gồm bốn mươi tám loại tư thế, tuyệt đối khiến người ta thoải mái muốn chết.”
Thái tử nghe Chu Vô Tâm nói trắng trợn như vậy, cười muốn sốc hông: “Ngươi có phải là nữ không vậy? Những lời hôm nay nếu bị truyền ra ngoài thì ngươi đừng hy vọng có thể gả đi được nữa.”
“Ta có phải là nữ hay không thì liên quan gì đến ngươi.”
“Đương nhiên có liên quan.” Nói xong còn không quên ném cho Chu Vô Tâm một ánh mắt mờ ám: “Ta không ngại phối hợp với ngươi để thử nghiệm các loại thư thế này đâu.”
“Ái!” Chu Vô Tâm ngã từ trên ghế xuống, nửa ngày sau mới vịn cạnh bàn bò lên: “Phu nhân của ngài sẽ để ý.”
“Trước giờ Thái tử Phi luôn là một người rộng lượng, nếu vì chuyện nối dõi tông đường cho hoàng thất thì nàng ấy sẽ không chú ý. Ngược lại, có khi nàng ấy còn vui vẻ xưng tỷ muội với ngươi nữa.”
“Bịch!” Lúc này, trái tim Chu Vô Tâm kinh hoảng, thình thịnh đập loạn, hoàn toàn bị hắn dọa sợ đến mức ngã ngồi trên sàn không đứng dậy được.
“Thái tử, ngài đại nhân có đại lượng (rộng lượng), thương xót ta thể yếu nhiều bệnh mà tha cho ta đi. Tiểu nhân trẻ người non dạ, không chịu được kinh hãi.”
Thái tử nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, lập tức cười càng thêm thoải mái, nghĩ: Mỗi lần chỉ cần đến chọc nàng, nghe những lời ứng phó khác thường của nàng thì hắn luôn cảm thấy vui vẻ. Nàng thú vị hơn những người bình thường khác nhiều: “Ồ, vậy sao? Vậy một, hai, ba, bốn, hai hai, ba, bốn, đổi động tác, lại thêm một lần, là gì đây?”
Ta đại biểu nhân dân lên tiếng, ngài, thắng!
Tuy rằng lúc trước Thái tử đã cảnh cáo Chu Vô Tâm không được tìm hiểu chuyện liên quan đến người bị giam trong viện tối kia. Nhưng mà, con người là vậy, càng không cho làm thì càng muốn làm.
Càng không thể biết, thì càng muốn biết. Cho dù lấy sống chết ra uy hiếp, nhưng nếu không đi tới bước cuối cùng thì không sợ hãi bao nhiêu, giống hệt như câu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Cho nên, yên tĩnh được mấy ngày, trải qua việc tìm hiểu nhiều mặt, vào giữa trưa, Chu Vô Tâm lập tức đánh ngất một cung nữ đưa cơm cho viện ấy, trao đổi quần áo với nàng ta rồi thẳng tiến đến khu viện bị cấm.
Có điều, khi đến gần nơi đó, nàng phát hiện cửa viện bị dán giấy niêm phong, mà kỳ quái không chỉ có điểm này, đến ngay cả ổ khóa cũng bị đổi, cỏ dại bị dọn sạch, tro bụi cũng bị cọ rửa hết.
Nếu không phải mùi vị năm tháng tích lũy đã xâm nhập vào tường viện này thì có lẽ Chu Vô Tâm sẽ thật sự nghĩ rằng mình đã tìm lộn nơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Vô Tâm vô cùng khó hiểu mà trở về phòng, trở về đỡ cung nữ bị nàng đánh ngất trước đó, kéo vào một góc bên cạnh, chờ nàng ta tỉnh lại.
Cung nữ vừa tỉnh, Chu Vô Tâm lập tức phủ đầu, đến cơ hội khiếp sợ cũng không cho người ta, trực tiếp hỏi: “Người trong viện ngươi đưa cơm mỗi ngày đã đi đâu?”
“Ta, ta không biết. Mấy ngày nay ta mới bị sắp xếp đến đó đưa cơm. Ngày hôm nay, ngày hôm nay còn…” Thật ra cung nữ kia rất muốn hỏi: Vì cái lông (mắng tục) gì mà quần áo của ta lại ở trên người ngươi, không phải người đánh ngất ta là ngươi chứ!
Chu Vô Tâm cần thanh đại đao đi mượn gác trên bả vai mình, cắt đứt lời nói của nàng ta, tỏ vẻ nếu ngươi không nói thật thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt: “Ngươi có biết người bị giam giữ bên trong là ai không?”
“Ta, ta không biết.”
“Hữm?”
Cung nữ bị khí thế của Chu Vô Tâm doạ khóc: “Ta là thật sự không biết mà. Cô nương, cầu ngươi thương xót, tha cho ta đi. Ta chỉ biết hễ là người đưa cơm đến viện kia, cuối cùng đều bị chết một cách khó hiểu. Ta đâu muốn đến đó đưa cơm, nhưng, công công đã hạ lệnh, nếu ta không đi thì sẽ ném ta vào trong viện ấy. Ta sợ mà…”