Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Bóng đêm thâm trầm.
Ngôi chùa bước vào thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày.
Ngôi chùa trên núi này là nơi thanh tu, cho nên các vị hòa thượng cũng đi nghỉ ngơi từ sớm. Nếu không phải trước giường còn treo chân dung Phật Tổ thì bằng không khí tĩnh lặng này, Chu Vô Tâm đã thật sự cho rằng mình đang ở trong nghĩa trang mất.
Đặc biệt là đối với loại người không phận sự như Chu Vô Tâm mà nói, ngôi chùa này ngoại trừ tụng kinh niệm Phật, đánh Thái Cực, luyện quyền cước thì thật sự không còn việc gì để làm nữa, đợi đến khi trời tối cũng chỉ có thể lên giường ngủ sớm mà thôi.
Đọc sách thì sao? Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng rất kém, nhìn không thoải mái, hơn nữa cho dù muốn ngủ thì thói quen thức đêm cũng khiến nàng chỉ có thể lăn qua lộn lại, rất khó chìm vào giấc ngủ.
Thường ngày Chu Vô Tâm hay bận bịu ở Mộng Hương lâu cho nên đã quen với việc đi sớm về trễ, cũng khiến nàng vẫn chưa thể làm quen được với chuyện mặt trời vừa mọc là ra ngoài làm việc, đến khi mặt trời lặn thì lên giường nghỉ ngơi của những người cổ đại này, vì thế, mấy buổi tối ở trong chùa, đối với nàng mà nói lại là dày vò..
Chỉ có điều, đêm nay, lúc nàng mới chịu dày vò chưa bao lâu thì màn đêm yên tĩnh bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng vang ồn ào. Chu Vô Tâm giật mình một cái, vén chăn bước xuống giường, đẩy cửa muốn nhìn thử đang có chuyện gì xảy ra.
Mà cách đó xa xa, nàng lại loáng thoáng nghe thấy tiếng Cảnh Lâm gọi phương trượng. Nhưng bởi vì quá mức ầm ỹ, nên nàng cũng không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có thể nghe ra sự vội vàng và sợ hãi trong lời nói của hắn.
Chu Vô Tâm bị âm thanh đó dọa đến hoảng loạn, theo các tăng nhân chạy lại chỗ hắn.
Lúc đến gần mới phát hiện, thì ra trong ngực hắn có ôm bốn con thỏ trắng như tuyết.
Cảnh Lâm căng thẳng lại sốt ruột, cẩn thận từng li từng tí đặt từng con thỏ xuống đất: “Phương trượng, ngươi mau nhìn chúng nó xem, vừa nãy chúng nó bị ám khí của ta làm bị thương.”
Chỉ vì bốn con thỏ, mà đánh thức toàn bộ tăng nhân trong chùa? Hắn có cần làm quá như vậy không!!!
Phương trượng tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người mấy con thỏ: “Trên ám khí của ngươi có độc, ngươi đưa thuốc giải cho ta.”
“Ta không có thuốc giải.” Cảnh Lâm không biết phải làm thế nào nói: “Ta...”
Phương trượng ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn một cái, duỗi tay ra hiệu hắn không cần nói nữa, đồng thời cũng đứng dậy, nói với những tăng nhân đứng sau lưng: “Các ngươi trở về đi, không sao rồi.”
Mà mãi đến khi mọi người tản đi cả, phương trượng mới chắp hai tay lại, nói một câu với Cảnh Lâm: “A di đà Phật, thí chủ, độc tố trên ám khí của ngươi quá nặng, vào máu là chết, chúng nó đã chết rồi.”
“Không đâu, phương trượng, lúc ta ôm chúng nó tới đây, chúng nó đều còn sống, sao có thể chết được!”
“Nếu thí chủ có thuốc giải thì có lẽ chúng nó còn có thể cứu được” Phương trượng bình tĩnh nói.
Cảnh Lâm ngồi tại chỗ, dùng sức lắc đầu, rồi bỗng dưng chộp lấy tay phương trượng, “Phương trượng, ngươi cứu chúng nó! Mau cứu chúng nó! Ta biết ngươi nhất định có cách, ngươi cứu chúng nó đi mà...”
Phương trượng không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hắn, tùy ý mặc hắn lay lay tay mình, thậm chí là uy hiếp tính mạng.
Qua một hồi lâu, dưới ánh mắt không gợn sóng của phương trượng, Cảnh Lâm mới dần dần tỉnh táo lại. Hắn chậm rãi ngồi xổm trên đất, lại lần nữa ôm bọn thỏ vào trong ngực, xoay người rời đi.
Chu Vô Tâm nhìn bóng lưng âm u của Cảnh Lâm, cũng không biết tại sao lại tự dưng muốn khóc.
Cảnh Lâm là người không dễ dàng tin tưởng người khác, lúc này lại bị thương, vì thế xung quanh hắn mới bố trí đủ loại cơ quan ám khí, để đề phòng những người không cần thiết tới gần.
Ban đầu Chu Vô Tâm cũng không hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng hiện tại nàng đã rõ, nhưng thứ kia đều chỉ là cách hắn tự bảo vệ mình mà thôi. Hay nói cách khác, những cơ quan ấy, chỉ có tác dụng khiến hắn an lòng, hắn tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm tổn thương bất cứ ai, nếu không hắn cũng không vì bọn thỏ mà rối loạn như vậy. Ngay cả khi hắn bị thương nặng đến chết đi sống lại, Chu Vô Tâm vẫn chưa hề nhìn thấy sự hoảng sợ và hoảng hốt trên gương mặt hắn, nhưng mà, hôm nay…
Trong những năm nàng đã sống, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác, người bề ngoài càng hung thần át sát, thì nội tâm của họ lại càng yếu ớt.
Nếu không phải hôm nay được tận mắt nhìn thấy, sợ rằng cho dù người ta có nói như thế nàng cũng không tin. Thật mà, bằng biểu hiện lúc bình thường của Cảnh Lâm, thì hành động của hắn với bọn thỏ lúc này rất khó mà tin nổi.
Chu Vô Tâm theo sau Cảnh Lâm một đường, nhìn hắn chôn đám thỏ ở sau núi, nhìn hắn ngồi trước đống đất nhỏ đờ ra tự trách, nhìn hắn dùng sức mà dùng tay đấm xuống mặt đất, nhìn hắn…
Nàng đi tới chỗ hắn, muốn nói cái gì đó để an ủi hắn, nhưng Cảnh Lâm đã mở miệng trước: “Để ta một mình yên lặng một chút.”
Chu Vô Tâm mấp máy môi, những lời muốn nói lại bị câu này ép xuống.
Chẳng qua sau đó, nàng vẫn quyết định lại gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, lẳng lặng bầu bạn với hắn.
Qua một lúc lâu, bên tai truyền đến tiếng nói nặng nề của Cảnh Lâm: “Chúng nó vô tội, là ta hại chết chúng nó. Ta tận mắt nhìn thấy bi kịch này xảy ra, nhưng lại bó tay không có cách nào… Là ta đã hại chết chúng nó...”
Chu Vô Tâm nắm lấy bàn tay không ngừng đấm xuống đất của hắn, cảm thấy lúc này hắn giống như một đứa nhỏ làm sai cần được tha thứ. Mẫu tính tràn lan, nàng duỗi hai tay ra, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Cảnh Lâm, đều đã qua, tất cả chỉ là quá khứ.”
…
Trải qua dằn vặt đêm đó, đến khi Chu Vô Tâm tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau.
Nàng tùy tiện chỉnh đốn bản thân một chút rồi mới đi tìm Cảnh Lâm. Đêm qua khi hắn đưa nàng trở về phòng ngủ, nhìn dáng dấp lúc rời đi của hắn, nàng biết chắc tâm trạng hắn vẫn chưa điều chỉnh tốt, cho nên Chu Vô Tâm vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho hắn, không biết hắn có thể vượt qua chuyện này được không.
Mà khi nàng tìm tất cả các phòng, cả ngôi chùa này, mới phát hiện—— Cảnh Lâm không thấy đâu rồi!
Cứ như vậy đến có ảnh đi không có bóng dáng!
(đến thì có ng biết, đi lại không có ai biết)
Chu Vô Tâm vội vội vàng vàng tìm phương trượng, nhưng giống như ông đã sớm biết, cho nên lúc thấy nàng, hai tay chắp lại, chỉ bình thản nói với Chu Vô Tâm: “Thí chủ, vết thương trên người hắn đã không còn gì đáng ngại, hắn phải đi, chúng ta cũng không thể giữ được hắn.”
Chu Vô Tâm thở phì phò: “Tốt xấu gì cũng phải nói cho ta một tiếng, để ta còn tạm biệt hắn với chứ.”
“Mỗi người đều có việc của mình, thí chủ vẫn không nên trì hoãn ở bản chùa quá lâu, mau mau xuống núi đi thôi.” Phương trượng đúng lúc nhắc nhở chuyện nàng nên làm bây giờ.
Đừng thấy bình thường phương trượng hay mặc kệ mọi việc, nhưng ông đều biết cả.
Người trong nhà không biết nàng đi đâu,thời gian nàng ở trên núi cũng vài ngày rồi, nàng nên trở về thôi, nếu không lại xảy ra chuyện khó tưởng tượng kiểu như tập hợp người tra xét, tìm kiếm gì đó thì sẽ rất phiền phức.
Nghĩ như thế, nàng không dám kéo dài thêm nữa, xoay người chạy ra hậu viện tìm xe ngựa, cũng nhờ tiểu hòa thượng và Béo sư thúc của hắn dẫn đường, giúp nàng xuống núi.
Sau khi tiểu hòa thượng đưa Chu Vô Tâm đến cửa thành, mới cùng Béo sư thúc của hắn đi bộ về chùa. Chu Vô Tâm điều khiển xe ngựa, theo sau đội ngũ vào thành, chờ đợi kiểm tra vào cửa.
Trên đầu, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, đội ngũ xếp hàng uốn lượn kéo dài. Chuyện xếp hàng kiểm tra này là một việc khiến người khác rất buồn bực, khó chịu, cho nên đã có không ít dân chúng vừa lấy tay quạt gió vừa oán giận, đặc biệt là những người làm ăn buôn bán nhỏ, thời gian càng kéo dài thì số lượng hàng hóa họ bán được cũng càng ít.
Chu Vô Tâm tình cờ nghe được câu oán giận của bọn họ, nhìn chung quanh, nàng lập tức cảm thấy kỳ quái: Lần trước khi nàng vào thành với Ninh Thuần nhưng không thấy có nhiều người như vậy mà, hơn nữa lần đó cũng đâu làm kiểm tra gì, sao mới mấy ngày không về, Kinh thành đã xảy ra chuyện rồi.
Nàng còn phải vội về nhà báo bình an đấy, mà động tác kiểm tra của mấy người ở cửa thành lại chậm muốn chết.
Rốt cuộc thật vất vả mới chờ tới lượt nàng vào thành, thì nàng đột nhiên nhìn thấy Ninh An từ trong thành, uy phong lẫm liệt đi ra.
Bọn quan binh cửa thành làm lễ đơn giản đối với nàng, Ninh An lạnh lùng liếc xéo Chu Vô Tâm một chút, rút một bức chân dung trong túi đưa cho đầu lĩnh quan binh, cao ngạo nói: “Đây là bức vẽ mới nhất, nhìn cho cẩn thận, đừng để sót.”