Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

“Còn mạnh miệng à? Xem ra không để ngươi nếm mùi một chút, thì ngươi thật sự không định nói thật nhỉ.” Ninh An nói xong lập tức nháy mắt với đám quan binh chờ lệnh bên dưới.

Bọn quan binh nhìn thấy ám hiệu của nàng ta, hiểu ý, đồng thời ra tay, hung hăng kéo Chu Vô Tâm đến gian phòng tra tấn bên cạnh.

Khi thấy trong phòng tra tấn có đầy đủ mọi dụng cụ tra tấn thì cho dù Chu Vô Tâm có mạnh mẽ thế nào cũng không thể không bắt đầu run rẩy.

Thật hiển nhiên, Ninh An thích loại chơi đùa chậm rãi nãy.

Trong phòng tra tấn này, có nhiều thứ đòi mạng như vậy nhưng nàng ta đều không cần, cứ một mực lựa chọn thứ đơn giản nhất_dùng dây thừng cột chặt tay chân Chu Vô Tâm rồi treo lên không.

Dây thừng càng lúc càng xiết chặt, tay chân nàng cũng xiết chặt, cảm giác đau đớn như xé rách lan tràn khắp toàn thân.

Một chiêu này đúng là giết người không thấy máu, so với việc bị đánh bằng roi càng khiến người ta khó sống hơn.

Đau đớn như làn sóng, tiếp một đợt lại tiếp một đợt ập đến khiến Chu Vô Tâm không thể ngất đi, trái lại càng làm nàng thêm tỉnh táo.

Chu Vô Tâm bỗng nghĩ đến một người —— Cảnh Lâm.

Cùng ngày Thái tử bị ám sát, Cảnh Lâm bị thương nặng chạy vào nhà nàng, sau đó, lại sống chết không cho nàng xuống núi, nói là sợ nàng mật báo.

Lẽ nào người mà Ninh An muốn bắt là Cảnh Lâm sao?

Nhưng mà, suy nghĩ một chút, Chu Vô Tâm lại phủ định suy nghĩ của chính mình.

Từ sau hơn mười ngày ở chung với Cảnh Lâm, tuy rằng bề ngoài hắn có vẻ là người xấu, nhưng thật ra tâm hồn hắn không xấu. Chỉ một con thỏ nhỏ chết cũng có thể làm hắn đau lòng như vậy, nàng tuyệt không tin hắn sẽ đi ám sát Thái tử. Huống chi, tuy rằng vào lúc ấy hắn nói muốn giết nàng, nhưng mà hắn chưa từng làm tổn thương nàng lần nào cả.

Tuy rằng hắn rất đáng ngờ, nhưng trên thế gian này không phải không có chuyện trùng hợp.

Nhỡ hắn bị thương không phải vì ám sát Thái tử thì sao? Huống hồ, vừa nhìn Cảnh Lâm đã biết hắn là người trong giang hồ, mà người trong giang hồ ai ai không ghét ác như thù. Với lại nhỡ hôm đó hắn vừa vặn gặp phải kẻ thù giống Thái tử thì sao?

Hơn nữa, Cảnh Lâm nói đi là đi, ngoại trừ biết được tên của hắn, nàng cũng không biết gì khác về hắn nữa.

Xưa nay Cảnh Lâm là người không chịu tin tưởng người khác, thật khó khăn lắm hắn mới tin nàng một lần, sao nàng có thể dễ dàng phá hỏng hi vọng của hắn như vậy.

Vì bạn bè, dù giúp bạn bè đến mức không tiếc cả mạng sống cũng không sao!

Là nàng đưa Cảnh Lâm vào chùa chữa trị, một khi nàng khai ra, lấy tính khí của Ninh An, lỡ nàng ta làm tổn thương tới người vô tội thì phải làm sao bây giờ? Nhìn trong phòng giam lít nha lít nhít người kia, nàng đã biết Ninh An là loại người thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Vì thế, nàng kiên quyết không nói thật.

Sau đó, mặc kệ Ninh An hành hạ nàng bao nhiêu đi nữa, Chu Vô Tâm vẫn cứ kiên trì với lời khai của mình, chỉ nói mình ra khỏi thành chơi mấy ngày, không nhắc một câu nào đến chuyện gặp được Cảnh Lâm.

Nhất quyết không nói ra chân tướng sự việc.

Ninh An bị kiểu cứng đầu của nàng chọc tức giận, nàng ta hoàn toàn không tin đêm hôm khuya khắc Chu Vô Tâm ra khỏi thành chỉ vì đi chơi: “Người đâu, lấy roi ngâm nước muối, hung hăng mà đánh cho ta, đánh đến khi ả khai thật thì mới được dừng lại.”

Bọn quan binh nghe lệnh, khinh hãi, nghĩ thầm: Thủ đoạn của quận chúa một lần so với một lần càng tàn nhẫn hơn.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám làm việc cẩu thả.

Mỗi một roi rơi xuống, đều khiến lục phủ ngũ tạng của Chu Vô Tâm run rẩy.

“Ninh An, ta cảm thấy ngươi thật đáng thương.” Dùng cách trừng phạt người khác để chứng minh cho sự hung hăng và tồn tại của mình. Dùng nghiêm hình bức cung để có thể nghe được thứ mình muốn nghe. Loại tính cách bá đạo, cố tình gây sự này, sao không khiến người khác cảm thấy đáng thương được?

Ninh An nghe Chu Vô Tâm đột nhiên nói như vậy, lập tức kêu lên sợ hãi: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ngươi rất đáng thương. Cực kì đáng thương.” Chu Vô Tâm cười gằn. Nhưng lại không hề nói lý do cảm thấy nàng ta đáng thương nói ra. Ninh An bị hành động của nàng làm khó chịu, đoạt lấy roi trong tay quan binh, hung ác quật trên người Chu Vô Tâm, ngoài miệng còn không ngừng kêu la: “Bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung rất hạnh phúc, cực kì hài lòng, ngươi lại dám nói Bổn cung đáng thương? Hôm nay bổn cung nhất định sẽ đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”

Ninh An quật roi khắp người nàng, đến mức Chu Vô Tâm bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, nàng ta vẫn không chịu ngừng tay, hoàn toàn không phát hiện lúc này chúng quan binh trong phòng tra tấn đã sợ hãi đến mức quỳ rạp trên đất.

“Ngươi còn muốn đánh bao lâu?” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói âm trầm của ai đó, khiến lúc Ninh An nghe thấy, bàn tay cầm roi của nàng ta hơi khựng lại, cứng ngắc xoay người.

Sau khi quay lại, điều đập ngay vào mắt nàng ta là một gương mặt âm u đáng sợ, làm nàng ta nhất thời cảm thấy sợ hãi, vội vàng ném cây roi trong tay ra chỗ khác.

Ninh Liên nhìn cảnh Chu Vô Tâm bị treo giữa không trung, dùng mắt ra hiệu cho Ninh Thuần vốn đi theo sau, sau đó bỗng dưng đưa tay ra bóp lấy cổ Ninh An: Nàng ta lại dám nghiêm hình bức cung!

Ninh Liên kéo Ninh An tới trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám nhốt nàng ở chỗ này! Chẳng trách bản vương tìm khắp Kinh thành đều không thể tìm được! Ninh An a Ninh An, ngươi đúng là càng ngày càng khiến bản vương phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi. Nếu không phải hôm nay phụ vương để bản vương tới nhìn tiến độ điều tra bên Đại lý tự thì có lẽ cho dù nàng ấy có chết ở đây, cũng không có người biết. Ngươi nói có đúng không, hữm?”

Hai tay Ninh An liều mạng tách bàn tay đang bóp cổ nàng ta của Ninh Liên: “Cửu ca, khụ... Ta, ta không thở được, không được, khụ khụ...”

Ninh Liên dùng sức ném Ninh An vào vách tường, tiện tay nắm thanh đao trên bàn lên, nhanh chóng ra tay giết sạch bọn quan binh trong phòng tra tấn, lại dùng mũi đao nhỏ máu chỉ về phía Ninh An, khiến nàng ta bị dọa đến run rẩy: “Cửu ca, tất cả mọi chuyện ta làm đều vì chàng, chàng không thể đối xử với ta như vậy!”

Ninh Liên gác đao trên cổ nàng ta, giãy dụa nửa ngày, mới bỏ đao xuống, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”

Chu Vô Tâm mơ mơ màng màng bị ôm vào một cái ôm ấp mềm mại, thân thể như phản xạ có điều kiện trở nên căng thẳng, giẫy giụa muốn mở mắt ra, nhưng bất kể làm thế nào cũng không mở ra được.

Ninh Thuần kề sát môi lại gần vành tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta đến rồi.”

Chu Vô Tâm nghe thấy giọng nói của hắn, âm thanh quen thuộc lại bình thản giống như định tâm đan, cuối cùng cũng khiến nàng yên lòng trở lại. Ninh Thuần điểm ngủ huyệt của nàng, cẩn thận ôm nàng rồi cùng Ninh Liên đi ra ngoài.

“Hiện tại dư đảng đã bị bắt, ta muốn đi xử lý chuyện kế tiếp, Ninh Thuần, nàng đành giao cho huynh. Có lẽ muộn một chút ta sẽ đến thăm nàng.”

Mặc dù hắn rất muốn canh giữ bên người nàng, chờ nàng tỉnh lại, nhưng lúc này vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi làm, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là giao nàng cho Ninh Thuần.

Ninh Thuần gật gật đầu, ôm Chu Vô Tâm về phủ đệ của mình, cũng gọi ngự y tới để trị liệu cho nàng.

Cũng may bây giờ thân thể Chu Vô Tâm không yếu ớt giống như lúc vừa xuyên đến, mà những vết thương này thật ra cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, vì thế khi các ngự y đến, nàng đã sớm tỉnh lại. Đợi đến khi người trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người là Ninh Thuần và nàng, Chu Vô Tâm mới nghiêng người nhìn Ninh Thuần, cảm kích nói: “Tiểu Ninh Thuần, cảm ơn chàng. Chàng lại cứu ta một lần nữa.”

Ninh Thuần nhìn nàng “Ừm.” Một tiếng

Mọi người đều nói yêu Ninh Thuần rất vô vọng. Nhưng khi nàng quen biết hắn được một thời gian, đã không thể tin tưởng câu nói này nữa rồi.

Từ lần đầu tiên hắn cứu nàng, đến bây giờ cũng là hắn cứu nàng, không thể mỗi lần đều là trùng hợp được. Nếu như nói bọn họ thật sự không có duyên, vậy sao trước giờ Ninh Thuần đều có thể tìm được nàng và cứu nàng đây?

Chỉ do hắn không biết cách biểu đạt mà thôi, sao có thể hoàn toàn phủ định, cho rằng mình không có chút hi vọng nào?

Nghĩ thế, Chu Vô Tâm bỗng đưng kích động lên.

Chỉ có điều lúc Chu Vô Tâm đưa tay sờ sờ khuôn mặt mình, giọng điệu nàng lại trở nên bi thương: “Mặt của ta... Có phải bị hủy dung rồi không... Ta...”

Ninh Thuần nhìn thấy nàng xốc chăn lên, từ chỗ ngồi đứng dậy, lại gần kéo chăn lại cho nàng, giống như dỗ con nít mà kéo bàn tay đang sờ mó liên tục trên mặt của nàng ra, thành thật nói: “Yên tâm đi. Không sao rồi.”

“Nhưng mà ta bị hủy dung, bị biến dạng thành kẻ xấu xí rồi.”

“Sẽ không. Lúc này ngươi cũng rất đẹp. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng nghĩ nhiều.” Ninh Thuần chia bốn câu này thành bốn lượt nói, tuy rằng có dừng lại giữa chừng, nhưng mỗi câu đều khiến Chu Vô Tâm cực kỳ hài lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio