Trúc Thanh không dám ngẩng đầu, quỳ dưới đất, đem những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay toàn bộ nói ra, vẻ mặt mỗi người diễn biến những sắc thái khác này, không ngờ Lý gia tiểu thư cùng huynh muội Trần gia lại, còn có Hướng gia công tử, đều tiểu nhân như thế.
Đại phu nhân nghe Trúc Thanh nói các nàng ra ngoài, Hàn Thanh Tư ngã trên thuyền, Hàn Nguyệt Nguyệt rớt xuống sông, lòng thấp thỏm không yên cnhưng vẫn thấy có chút hi vọng, “Nói như vậy, không có ai thấy Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư xuống nước, bọn nô tài các ngươi thật lớn mật, ngay cả chủ tử cũng dám vu cáo, người đâu, mang nó xuống.” , nghe những lời Đại phu nhân nói, mấy người dđang ngồi sắc mặt cũng không tốt mấy, trên thuyền chỉ có Hàn Thanh Tư cùng Hàn Nguyệt Nguyệt, không phải Hàn Thanh Tư đẩy người xuống sông, chẳng lẽ Hàn Nguyệt Nguyệt rảnh rỗi tự nhảy xuống sông.
Hàn Diệu Văn vô cùng khó xử, phải suy nghĩ để cho Hoàng gia cùng Vương Phủ một câu trả lời thỏa đáng, nhưng Thanh Tư là nữ nhi hắn hiểu rõ nhất, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Hàn Nguyệt Nguyệt mau chóng tỉnh lại, hắn mới có thể giúp Thanh Tư thoát thân.
“Khoan đã, Tử Thanh là nha hoàn của Hoàng gia chúng ta, không cần làm phiền Hàn phu nhân động thủ, Tử Thanh, ngươi đi chăm sóc tiểu thư.” , nghe được lời Hoàng phu nhân nói, Trúc Thanh lập tức đứng dậy, cúi đầu, rời khỏi.
Đại phu nhân trừng mắt nhìn Hoàng phu nhân, đây chính là tướng phủ, khi nào thì đến phiên Hoàng gia nàng nói chuyện, “Hoàng phu nhân nói gì vậy, Trúc Thanh hiện tại là nha hoàn Đại tiểu thư, đương nhiên cũng là người Hàn phủ, giáo huấn nha hoàn nhà mình, sao nói là làm phiền a” , Hoàng Duy Kiệt thấy Đại phu nhân nói như vậy, sắc mặt xám xịt, Hàn Diệu Văn đang lúc khổ não, nghe những lời đó không cảm thấy tốt chút nào, vô cùng khó chịu, “An phận chút đi, nên ý tứ một chút, giờ lập tức kêu người đến biệt trang mời phụ thân tới.” , mặc kệ kết quả việc này ra sao, nhưng tất cả mọi người trong phủ đều biết rõ , nhất định không thể giấu được phụ thân.
Đại phu nhân bị Hàn Diệu Văn la mắng, lập tức khó chịu bước ra ngoài, những cangười còn lại vẫn angồi an tĩnh trong phòng, trong lòng đều cầu mong Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng tỉnh lại, Tần Minh đứng ở một bên, trong lòng cố gắng kìm nén để cho chính mình không bật cười, lần này Hàn cô nương chơi đùa có hơi quá mức hay không, bất quá cũng do Hàn phủ bọn họ thật quá phận, không dọa bọn họ thì không được.
Trời dần dần chuyển tối, trong phòng, các thái ay đều đang athảo luận về bệnh atình, cho uống thuốc bđã lâu nhưng một chút biến fchuyển đều bkhông có, ftất cả ađều sốt ddruột, Hàn lão tướng gia sau khi trở về cnhanh chóng đến thăm Hàn Nguyệt Nguyện, cái gì cũng không cnói, liền trở về ffbiệt viện của chính mình.
Tần Minh thấy sắc trời không còn sớm cũng cáo từ trở về Vương Phủ, Hoàng phu nhân ở lại cũng không có ích gì, đành phải lưu lại Hoàng Dận cùng Hoàng Hạo, rồi hai phu thê cũng trở về nhà.
“Vương gia” , Tần Minh trở lại Vương Phủ, lập tức đến thư phòng bẩm báo cho Manh Dịch Vân
“Sao?” , Mạnh Dịch Vân tựa vào ghế, đến giờ vẫn chưa có chuyển biến, chứng minh đám lang băm kia còn chưa tra ra nguyên nhân.
“Hàn cô nương vẫn còn hôn mê.” , trong viện nhiều người, hắn thoát thân đi tìm nha hoàn bên người Hàn Nguyệt Nguyệt – Như Ngọc, lúc đến thấy nha đầu kia náo nhiệt vui vẻ, khẳng định là đã thông đồng với Hàn cô nương.
Nha đầu kia vậy mà dám tự hạ dược chính mình để chơi đùa mọi người, dược nàng hạ chỉ sợ trừ người Dược Cốc ra, không có người nào có thể giải được, nếu nàng muốn đem sự tình quậy to như thế, hắn sẽ giúp đỡ một chút, để cho nàng thỏa mãn.
Tần Minh sau khi rời khỏi, đem những lời Mạnh Dịch Vân đã nói hồi tưởng một lần, cảm thấy được không đủ ngoan độc, uyển chuyển đem nội dung phong phú một chút, hôm sau, trên dưới kinh thành đều bàn tán xôn xao sự việc kia.
“Mẫu thân, thật sự con không có đẩy cả xuống , chính ả ta tự nhảy , không liên quan đến con, mẫu thân nhất định phải cứu con.” , Hàn Thanh Tư vùi vào trên vai Đại phu nhân, Đại phu nhân vỗ vỗ đầu Hàn Thanh Tư, “Ta liền biết là kia tiện nha đầu chính mình nhảy , Thanh Tư, đừng lo lắng, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con.” , Đại phu nhân an ủi Hàn Thanh Tư, trong lòng tính toán làm sao để đối phó tình huống hiện tại, nếu người chết, hai nha đầu kia liền kết luận là Thanh Tư đẩy, tội trạng này dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch , không được, nha đầu kia tạm thời không thể chết.
—
“Chuyện hôm qua ở tướng phủ, Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư rớt xuống nước ngươi có biết không?” , một nữ đứng quầy thức ăn cùng một nữ quầy bán thịt heo bên cạnh nói chuyện.
“Sao lại không biết, lúc ta đi ngang qua sông, thấy nhiều người bu quanh, liền đi qua nhìn xem, lúc ấy thấy Đại tiểu thư hình như ngừng thở, sắc mặt khó coi lắm…” .
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng có nghe nói, ngay cả thái y tốt nhất trong cung cũng đến nhưng người vẫn chưa có tỉnh nha” , nữ đứng quầy thức ăn nghe được lập tức nói tiếp.
“Gì mà không tỉnh, rõ ràng là không có thở, chỉ có mạch đập mà thôi, không biết khi nào mới tỉnh, số phận của Đại tiểu thư thật khổ, phiêu bạc bên ngoài nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới trở về đã bị người ta hại thảm.” , nữ quầy bán thịt heo lên tiếng foán thán.
“Đúng vậy, Nhị tiểu thư này thật quá nhẫn tâm, nói thế nào cũng là tỷ muội ruột thịt, sao lại ra tay độc ác như vậy?”, nữ quầy thức ăn nói.
Nữ quầy bán thịt heo lắc đầu, “Chuyện này chả phải quá rõ hay sao, ta thấy căn bản là Nhị tiểu thư kia không cam lòng bị Đại tiểu thư thay thế trở thành Vương Phi, cho nên ghi hận trong lòng, ngươi ngẫm lại, nếu Đại tiểu thư chết đi, vậy hôn sự này không phải rơi vào trên người Nhị tiểu thư sao?
Những người xung quanh nghe thấy cũng vào bàn tán tiếp, càng nói càng sôi nổi.
—
“Tiểu thư thế nào rồi?” Qua một đêm, các thái y thương lượng biện pháp, thay phiên nhau túc trực, đã qua ngày hôm sau, người nằm trên giường vẫn chưa thấy dấu hiệu gì mới, nếu mạch đập nhỏ này biến mất, vậy chứng tỏ người đó đã chết.
“Tướng gia thứ tội, chúng ta đã dùng hết mọi biện pháp, nhưng Đại tiểu thư vẫn không thấy có gì biến chuyển tốt đẹp, nếu ngày hôm sau vẫn không tỉnh lại, rằng… không còn hi vọng.” , Lý ngự y cau mày, kỳ thật bây giờ cbọn họ đã dùng hết biện pháp rồi, giờ chỉ còn vô vọng chờ đợi mà thôi.
“Tại sao lại vậy? Suy nghĩ biện pháp, nhất định phải cứu người sống.”, Hàn Diệu Văn rất sốt ruột, nếu người này tắt thở, hắn giải thích sao với hoàng thượng đây.
“Được rồi, chúng ta sẽ dùng hết sức.” a, Lý ngự y vô cùng áp lực, quay lại phòng, người này không chết không sống, bọn họ đến giờ vẫn không hiểu được.
Phu thê Hoàng gia sáng sớm đã đến đây, thấy vẫn không có dấu hiệu gì mới, lại đi trở về, thấy hai đứa nhi tử một đêm không ngủ, Hoàng phu nhân đau lòng, đành phải khuyên nhi tử trở về nghỉ ngơi.
Hiện tại khắp kinh thành đều nói là Hàn Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư xuống người, người còn chưa tỉnh, chỉ sợ sống không quá ngày mai, Trần Tú Mỹ sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, nàng phái nha hoàn tới tướng phủ hỏi thăm vài lần, vẫn không có tin tức, trong lòng khẩn trương vô cùng, các nàng chỉ muốn hù dọa Hàn Nguyệt Nguyệt một phen mà thôi, ai biết Hàn Thanh Tư lại đẩy người xuống sông, mạng của Hàn Nguyệt Nguyệt thật quá ngắn.
Đại phu nhân rất sợ Hàn Nguyệt Nguyệt một hơi liền hương tiêu ngọc vẫn, vội vàng giả vờ mang điểm tâm qua để tìm hiểu tình hình.
Như Ngọc dựa vào trên giường, xem nhẹ sự tất bật của mọi người, nếu không phải mông còn rất ê ẩm, nàng sớm nhảy lên vỗ tay cười to, ai bảo các ngươi bình thường khi dễ tiểu thư, hiện tại biết sợ chưa.
Trúc Thanh đưa Như Ngọc dược thượng đẳng, lại vội vàng rời khỏi, Như Ngọc chỉ có thể cắn môi không nói lời nào, mấy nha hoàn này đều cho nàng bị dọa sợ đến hỏng người, toàn nói an ủi.
Ngày thứ ba, khi tất cả đều cho rằng Hàn Nguyệt Nguyệt đã chết, nàng lại mở mắt, làm những ngự y đang túc trực trong phòng hoảng sợ vô cùng, lập tức đến kiểm tra thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt, thấy mũi có hơi thở, chỉ là hơi yếu chút, mạch đập cũng mạnh lên, rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ tại sao lại như thế, chỉ cần người tỉnh lại là tốt.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy một lão nhân đem ngón tay đặt ở trước mũi chính mình, trong lòng buồn cười, thấy tay hắn run run khi đưa dần về trước mũi nàng, xác chết sống dậy, cái này cũng hợp phong cảnh a.
Các thái y vui mừng, cười cười, “Đại tiểu thư hiện tại cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?” , Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nàng đang rất khỏe mạnh.
Khi nghe thấy thái y nói Hàn Nguyệt Nguyệt đã thức dậy ngoại trừ thân thể có chút hư nhược, thì không có chỗ xấu gì, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, đưa tiễn thái y xong, Tô ma ma lập tức tự mình đi sắc thuốc, lần này làm các nàng sợ không nhẹ, hiện tại nàng không tin bất cứ ai trong Tướng phủ.
An ủi bọn nha hoàn một lúc, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết Như Ngọc bị đánh đến không thể rời giường, trong lòng tức giận vô cùng, ma ma Hoàng phủ cùng ma ma Vương Phủ đều có ở đây, huống chi Như Ngọc cũng không phải nha hoàn Hàn phủ, vậy mà bọn họ dám đánh, Đại phu nhân này thật sự là càng ngày càng quá phận .
Kêu Trúc Thanh lấy một lọ dược trong rương đưa cho Như Ngọc trị thương, hiện tại không thể vội vã, phải có chút dáng vẻ bệnh nhân.
“Thân thể đã tốt chưa? Sao có thể lấy tánh mạng chính mình ra đùa giỡn, lần sau không cho phép nàng làm vậy. ” , hai ngày trước luôn có người túc trực, nên hắn không cơ hội tiến vào, Mạnh Dịch Vân bên Hàn Nguyệt Nguyệt khá lâu, đương nhiên hiểu rõ đây là diễn trò của nàng, nhưng khi nghe thái y nói nàng sống không quá ngày mai, lòng của hắn vẫn co rút đau đớn.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Từ lúc nào chàng lại dong dài còn hơn mama vậy, ta không phải rất tốt à?” , mặt của Mạnh Dịch Vân lập tức lạnh xuống, nha đầu kia cũng dám lấy so sánh hắn lung tung, hắn không phải vì quá lo lắng nàng sao.
Thấy sắc mặt Mạnh Dịch Vân chìm xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt biết mình lại nói sai, khẩn trương cầu tốt, “Mạnh Dịch Vân là nam nhân tốt nhất trên đời, đậm chất nam nhân. Vừa rồi là do ta nhất thời hồ đồ, đem lòng tiểu nhân, ngài đại nhân đại lượng không nên tức giận.” Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêng người xê dịch gần Mạnh Dịch Vân.
Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt nói thầm trong lòng, nam nhân này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, tuy nhiên vẫn cố gắng lấy lòng, “Tức giận sao? Đừng như vậy mà, cười một cái đi.” , Hàn Nguyệt Nguyệt duỗi tay đến mặt Mạnh Dịch Vân, boa, đúng là một ftên mặt lạnh, ngay cả da mặt cũng lạnh băng khiến nàng không dám xuống tay.
Hàn Nguyệt Nguyệt thò tay xuống dưới, hung hăng nhéo chính mình một cái, ôi trời, nàng hoàn toàn là tự ngược, nước mắt thi nhau rơi xuống, Mạnh Dịch Vân thấy hốc mắt Hàn Nguyệt Nguyệt đẫm nước, vội vàng hỏi”Làm sao vậy? Có chỗ không thoải mái à?” .
Nhìn Mạnh Dịch Vân lo lắng sốt ruột, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức ủy khuất nói, “Người ta hai ngày này bị khổ nhữ vậy mà chàng cũng không đến xem ta một cái, bây giờ lại giận ta, nam nhân đáng ghét, không tốt gì cả.” , thấy khuôn mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đầy nước mắt khiến Mạnh Dịch Vân hơi mềm