Sau khi trở về, Hàn Nguyệt Nguyệt kể cho Mạnh Dịch Vân nghe, thấy vẻ mặt âm trầm của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, nàng chỉ là không muốn cho hắn lo lắng thôi mà, mặc dù võ công không cao, nhưng chạy trốn thì nàng rất giỏi a.
“Tin tức đó là kẻ bịt mặt cho nàng xem sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu “Ta chưa từng thấy chữ viết của Thái Uyên, không dám kết luận là thật hay giả, không biết đưa tin tức cho ta có mục đích gì, hắn chưa nói yêu cầu gì cả”, không đề cập điều kiện trao đổi, dễ dàng như vậy, làm cho người ta rất nghi ngờ, nhưng lại không thể hoàn toàn không tin.
“Nói như vậy là Thái Uyên muốn liên thủ với Nam Tĩnh”, điều này hắn cũng đoán được, nhưng theo như nội dung trong phong thơ đó thì hình như Nam Tĩnh vẫn chưa đồng ý.
“Mặc kệ là đúng hay không, dã tâm của Nam Tĩnh rất lớn, Thái Uyên đề nghị, bọn họ không có lý do không đáp ứng, ý định của vua Nam Tĩnh, sợ là chờ Thái Uyên thành công rồi, thế cục còn chưa ổn định, tương kế tựu kế, lấy giả làm thật đó”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều đại thần không phục, Thái Uyên còn chưa đứng vững, Nam Tĩnh đã tiến quân đến kinh thành.
“Lần sau những việc như thế này phải nói trước với ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt vội gật đầu, “Vâng, vương gia, lần sau nếu có người yêu cầu gặp mặt thiếp thân, thiếp thân nhất dịnh báo trước cho vương gia”, Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân cười, biết là đã được tha rồi, lần sau có người hẹn, nói với hắn, nàng được đi mới là lạ đó.
Mười bảy tháng ba là đại thọ của Hoàng lão thái gia, Hoàng phu nhân tự mình tới đưa thiệp, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp đón ân cần, hai người hàn huyên cả buổi chiều, Hoàng phu nhân vừa chơi đùavới hai nhóc, vừa nói cho Hàn Nguyệt Nguyệt một đống kinh nghiệm dạy con, Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm túc lắng nghe, quả thật có nhiều chuyện nàng không biết, dạy con quả là một việc khó khăn.
“Tặng cái gì mới được đây?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đống đồ xung quanh, không biết phải chọn cái nào, Hoàng lão thái gia là ngoại công (ông ngoại) của nàng, lúc nàng trở về, cả nhà bọn họ đối xử với nàng rất tốt, Mạnh Dịch Vân đi tới, cầm lấy ngọc như ý trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Những thứ này chắc chắn có rất nhiều người tặng, quà tặng không quan trọng đắt tiền hay không, mà quý ở tấm lòng”, ngày hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ nịnh bợ, tặng những thứ đắt tiền.
Hàn Nguyệt Nguyệt cũng đã nghĩ tới, “Vậy phải làm sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt mở ra bức Thiên Thọ Đồ, đây là nàng bảo Tô Nương và Thu Chi thêu mấy đêm liền mới xong, mỗi quả đào thọ là do một chữ Thọ tạo thành, một bàn đào mừng thọ vừa đủ chữ Thọ, lão thái gia làm quan lâu như vậy, đồ quý gì mà chưa thấy qua, chắc sẽ không quan tâm những thứ hư lễ kia.
“Được đấy, Hoàng thái gia nhất định sẽ thích món quà này của nàng”, nghe Mạnh Dịch Vân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt thỏa mãn cười một tiếng, xếp bức họa lại, “Chọn cái này, những thứ khác cất vào kho đi”, Sắc Âm lập tức thu dọn, trước giờ kho là do nàng quản.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt lôi bàn tính ra, lách cách lách cách, Mạnh Dịch Vân đang đọc sách không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nàng, cau mày bất mãn nói, “Các cô nương khác đều thích thêu thùa gì đó, sao nàng lại thích tính toán sổ sách chứ?”, nghe Mạnh Dịch Vân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục tính , “Ta khác những cô nương khác a, những cô nương tầm thường kia sao có thể so sánh với ta, nếu không Vân vương gia mắt cao hơn đầu chàng đây làm sao lại chọn ta chứ?”.
Đếm tiền đếm tới mức tay bị chuột rút là chuyện vui vẻ nhất trên đời, ai lại không yêu tiền chứ, cứ lấy tiền ra đếm rồi đếm, bảo đảm bao nhiêu muộn phiền trong lòng đều bay đi hết.
Đến ngày mười bảy tháng ba, Hàn Nguyệt Nguyệt thức dậy từ sớm, chuẩn bị xong liền đi Hoàng phủ, Mạnh Dịch Vân bận rộn không có thời gian, Hàn Nguyệt Nguyệt đành dẫn hai nhi tử đi trước, sợ gặp phải chuyện như lần trước, Hàn Nguyệt Nguyệt dặn đi dặn lại Tiểu Tinh phải trông chừng Đoàn Đoàn và Viên Viên, ở Hoàng phủ khách khứa đông đúc, sợ là có sơ suất.
“Vân vương phi đến”, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa, Hoàng phu nhân đã lập tức chạy ra đón, Hàn Nguyệt Nguyệt vui vẻ nói, “Hôm nay khách khứa đông đúc, cửu mẫu (mợ) không cần khách khí, là người nhà cả mà, cữu mẫu cứ lo tiếp khách đi”, Hoàng phu nhân cười nói, “Khách quan trọng cỡ nào cũng không bằng vương phi, mau vào đi, lão thái gia và lão phu nhân mong mãi đấy, hồi kinh lâu vậy cũng không mang hai tiểu vương gia đến chơi”.
“Không phải hôm nay tới rồi sao, là không muốn làm phiền cữu mẫu mà”, mấy vị phu nhân quan lại thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, vội chạy tới thăm hỏi, qua một lúc Hàn Nguyệt Nguyệt mới cùng Hoàng phu nhân vào tới đại sảnh.
Chào hỏi xong, Hoàng lão phu nhân liền kéo Hàn Nguyệt Nguyệt tới, cứ hỏi thăm mãi, Hàn Nguyệt Nguyệt vui vẻ kiên nhẫn trả lời, Hàn Nguyệt Nguyệt tặng hộp quà cho Hoàng lão thái gia, “Nguyệt Nguyệt không có vàng bạc bảo vật quý giá gì, chỉ có món quà mọn này, mong ngoại công không chê”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói.
Mọi người đều nhìn cái hộp trong tay nàng, rướn cổ lên, muốn xem bên trong có cái gì, Hoàng lão thái gia nhận lấy, cười cười vuốt chòm râu, “Có lòng là tốt rồi, có lòng là tốt rồi, ẵm chắt ngoại tới cho ta nhìn một chút nào”, hai bà vú vội ẵm tới.
Ai lại không biết Vân vương phi sinh đôi, nhưng chưa có cơ hội thấy tận mắt, hôm nay là lần đầu tiên lộ diện trước nhiều người như vậy, hai đứa bé đang được hai bà vú ẵm, quần áo giống nhau như đúc, khuôn mặt nhỏ nhắn, rất dễ thương.
Hôm nay phần lớn người tới ở đây là đến vì Hàn Nguyệt Nguyệt, ai cũng biết cháu ngoại Hoàng lão thái gia là Vân vương phi, thận phận Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, dĩ nhiên là trở thành tâm điểm rồi.
Hoàng lão thái gia và Hoàng lão phu nhân khen nức nở Đoàn Đoàn và Viên Viên, lưu luyến không buông nhìn hai bà vú ôm đứa bé đi, nếu không phải do hôm này khách nhiều, sợ là hai người sẽ ôm riết không thả luôn.
“Vương phi chính là cháu ngoại Hoàng thái gia, quà tất nhiên không phải thứ tầm thường, lão thái gia có thể mở ra cho tại hạ mở rộng tầm mắt được không?”, không biết ai đó nói, những người khác nhau nhau hùa theo, muốn xem quà của Hàn Nguyệt Nguyệt, hôm nay lão thái gia vui vẻ nên cũng không trách, đưa cái hộp cho cháu trưởng của mình là Hoàng Dận.
Tính Hoàng Hạo vốn thích náo nhiệt, thấy đại ca mở hộp ra, lập tức chạy đến, hai huynh đệ mỗi người một bên, bung mảnh vải trong hộp ra, là một mảnh vải trắng dài khoảng ba mét, rộng một mét, thêu một mâm đào lớn, trông rất sống động, mọi người không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người đứng gần một chút nhìn kỹ, thì thấy mỗi quả đào đều là do một chữ Thọ tạo thành, không hỏi hít sâu một hơi.
“Tuyệt vời, bức họa tinh tế, châm pháp nhất tuyệt”, mọi người nghe thấy, nhìn kỹ, không thể không bội phục bức tranh thêu này.
“Chỉ là một bức tranh thêu mà thôi, hi vọng ngoại công thích”, Hoàng lão thái gia vui vẻ cười, đời này vàng bạc châu báo gì mà lão chưa thấy qua, già rồi, không để ý tiền tài nữa, mà là sức khỏe, và cả nhà được đoàn tụ, món quà này thật đúng ý lão.
“Vương phi thật có lòng, kiểu này là nghiên mực Dận nhi tặng không được lão thái gia để vào mắt rồi”, Hoàng phu nhân cười nói, mọi người thấy quà của Hàn Nguyệt Nguyệt rồi, không khỏi thêm mấy phần hâm mộ với Hoàng gia.
“Mệt không, hôm nay nhiều người nên hơi ồn ào, mang hai nhóc đi nghỉ ngơi một lát đi”, Hoàng phu nhân dẫn Hàn Nguyệt Nguyệt đến một gian phòng cho khách, Hàn Nguyệt Nguyệt không khỏi cảm thấy Hoàng phu nhân thật chu đáo, “Cảm ơn cữu mẫu, đúng là ồn ào làm con đau đầu quá”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, nàng không thích nơi đông người, đặc biệt là mấy kẻ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo kia.
An bài tốt cho Hàn Nguyệt Nguyệt xong, Hoàng phu nhân lại đi đãi khách, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống ghế, “Bà vú, để tiểu vương gia lên giường đi, ẵm mãi mỏi tay đó”, Trúc Thanh đến sau lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, “Vương phi, nô tỳ đấm bóp cho người”, Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, lấy tay chống đầu, để cho Trúc Thanh đấm bóp.
“Cô nương đừng đi theo ta nữa, ta nói bao nhiêu lần rồi, để người ta nhìn thấy không hay”, một giọng nam truyền tới, Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, “Nô tỳ đuổi đi nhé?”, Trúc Thanh hỏi, không biết trong này có người đang nghỉ ngơi sao? Còn xông tới, là kẻ nào không quy củ như vậy?
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không cần”, chắc chỉ là đi ngang qua thôi, nơi này không phải vương phủ, lại nhiều người, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Ta nói cô nương không nghe thấy sao? Đừng đi theo ta nữa”, nam tử kia cao giọng lên, như rất bất mãn, “Tại sao, tại sao chứ, ta có gì không tốt, nàng ta không thèm cười với ngươi, ta có gì thua kém nàng ta?”, tiếng một cô nương, Hàn Nguyệt Nguyệt giờ mới biết thì ra là một nam một nữ, hơn nữa nam tử lại không thích nữ tử này.
“Ngươi không được nói lung tung, Trần Tú Mỹ, ta nói cho ngươi biết, đây là chuyện của ta, không tới phiên ngươi quản”, nam tử tức giận nói, “Ta cứ thích quản đó, ta không muốn hai ngươi ở cùng nhau”, cô nương tên Trần Tú Mỹ không cam lòng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày: Trần Tú Mỹ? nghe quen quen à? Suy nghĩ một lúc nàng mới nhớ ra thì ra là bằng hữu của Hàn Thanh Tư, hèn chi to gan như vậy, đúng là vật họp theo loài, người phân thành bầy.
“Không thèm nói với ngươi nữa”, nam tử kia bỏ đi, tiếng bước chân ngày càng xa, Trúc Thanh mới mở miệng, “Không biết là công tử và tiểu thư nhà nào, to gan như vậy”, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, tính tình này thật giống Hàn Thanh Tư, chỉ là Hàn Thanh Tư giỏi che giấu hơn nàng ta mà thôi.
“Trúc Thanh, hỏi thử xem người Trần tiểu thư thích là công tử nhà nào, còn nữa, cô nương được nhắc tới là ai?” nếu như nàng nhớ không lầm thì Trần Tú Mỹ đã đính hôn với công tử nhà họ Trương, chẳng lẽ nam tử đó là Trương công tử?
“Vâng, tiểu thư”, Trúc Thanh trước vốn là nha hoàn Hoàng phủ, đối với nơi này rất quen thuộc, có giao tình với nhiều nha hoàn ở đây, chỉ chốc lát đã hỏi rõ được thân phận hai người kia.
“Vừa rồi là Trương công tử, cô nương được nhắc đến là Bạch Tích, biểu muội Lương đại nhân, gia cảnh không tốt, mới đến ở nhà Lương đại nhân không lâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, bộ dạng Trần Tú Mỹ tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng là mỹ nữ, gia thế không tồi, Trương công tử lại chướng mắt, vậy chỉ có thể là do Bạch Tích rất xuất sắc.