Kinh thành Mặc quốc. Tại gian phòng đặc biệt của Mị lâu. Nam tử áo xanh đẩy cửa bước vào. Trên nhuyễn tháp, nam tử áo đen lười biếng nằm dài. Tóc đen như mực xoã ra rất tiêu dao tự tại. Ngũ quan yêu diễm là người ta hít thở không thông.
Nam tử áo xanh cúi người dâng lên một phong thư.
"Chủ nhân, đã có thông tin về nàng"
Nam tử áo đen không đáp mà chỉ nhận lấy phong thư mở ra xem.
Đột nhiên hắn lẩm bẩm.
"Nguyên là tiểu thư phủ thừa tướng Long quốc sao"
Nam tử áo xanh đáp.
"Vâng thưa chủ nhân, nhưng lạ là trước đây nàng rất yếu đuối, không hề có chút võ công nào. Vậy mà trong khoảng thời gian gần đây đột nhiên thay đổi"
Hắn nhíu mày.
"Do nàng ta ẩn mình quá xuất sắc hay vì một nguyên nhân nào khác?"
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra một cách mạnh bạo. Nam tử áo trắng lao vào thở hổn hển nói:
"Chủ nhân, phân đàn ở kinh thành Tây Lương quốc của chúng ta bị bại lộ. Hiện tại, rất nhiều bang phái nhỏ đã hợp lại tấn công chúng ta"
Nam tử áo đen vẫn giữ bộ dáng lười biếng hỏi:
"Nguyên nhân?"
"Có nội gián. Kẻ đang tạm thời lãnh đạo nhân sĩ võ lâm là Nham Thuận" Nam tử áo trắng tiếp lời.
Nam tử áo lam à một tiếng và nói:
"Bạch Mộ Y, Nham Thuận có phải là cái tên đã quyết đấu với huynh để tranh chức minh chủ võ lâm đúng không? Ừm hình như tên đó là người phái Sư Ưng thì phải"
Bạch Mộ Y gật đầu.
"Không sai. Chính là hắn"
Nam tử áo đen lạnh lùng nói:
"Mộ Y, ngươi huỷ luôn phân đà đó đi và giải tên đà chủ vô dụng ấy về cho ta. Dung Thiên, ngươi điều tra xem kẻ nào là nội gián và thanh lọc sát thủ toàn lâu"
Bạch Mộ Y và Dung Thiên cúi đầu đồng thanh.
"Tuân lệnh, chủ nhân"
Trong căn phòng khách sạn hiện đại một cô gái đang say ngủ trên giường. Đột nhiên, chiếc điện thoại di động reo lên.
Cô gái lười biếng vừa nhắm mắt vừa mò điện thoại.
"Alo"
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông.
"Tuyết, có việc cho cô này. Có người trả một khoản tiền lớn nhờ cô ám sát con gái thị trưởng Z"
Hàn Tuyết vừa nghe xong câu này thì bật dậy. Không phải cô bị rơi xuống vực Tử Thần sao? Chẳng lẽ lại xuyên thêm lần nữa?
Đầu dây bên kia thấy cô không trả lời thì sốt ruột hỏi.
"Tuyết, cô sao thế? Sao không trả lời tôi?"
Hàn Tuyết tỉnh ra vội vàng nói.
"À, không có gì đâu sếp. Cho tôi tài liệu của cô ta"
"Tôi gửi mail sang cho cô rồi đấy. Thế nhé"
Cô ném điện thoại xuống cuối giường rồi gối tay nghĩ.
Trở về hiện đại cũng tốt. Ít nhất thì ở cái thế kỉ này sẽ không tồn tại thứ gọi là nội lực hay những chế độ phong kiến thối nát. Cô trở lại là cô. Sát thủ Rose bách chiến bách thắng.
Tại một spa nổi tiếng của thành phố Z.
"Cô Như mời cô đi tắm tráng" Một nhân viên spa nhỏ giọng nói với một cô gái xinh đẹp đang ngâm mình trong bùn khoáng.
Cô ta nhận khăn tắm từ tay nhân viên và bước vào phòng tắm. Cùng lúc đó, một cô gái dung mạo thanh tú cũng ra khỏi bồn tắm bùn.
Cô gái tên Như đang nhắm mắt hưởng thụ từng dòng nước trượt trên người mình. Nhưng cô ta không hề biết ở buồng bên cạnh có một khẩu súng xuất hiện. Đầu súng lắp ống giảm thanh.
"Tạch" Hoa máu nở rộ. Người con gái chết mà không hề biết tại sao mình chết.
Người ở buồng bên cạnh vứt luôn khẩu súng lên xác cô gái. Sau đó cô tắm rửa sạch sẽ rồi quấn khăn tắm đi ra ngoài. Cô thản nhiên tới một góc khuất của spa và lột lớp mặt nạ mỏng dính trên mặt ra.
Sau đó, cô lấy một lọ nước và nhỏ một giọt vào chiếc mặt nạ. Lập tức nó tan ra thành một bãi nước. Xong xuôi, Hàn Tuyết thản nhiên đi mát-xa. Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác mềm dẻo ấy.
Khi cô gần như chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có một bàn tay mềm mại siết lấy cổ cô. Hàn Tuyết muốn giãy dụa nhưng như có trăm ngàn bàn tay mềm dẻo khác giữ chặt lấy thân thể.
Hàn Tuyết giật mình. Cô mở mí mắt nặng trĩu ra và quan sát xung quanh.
Cô đang nằm bên bờ một hồ nước xanh như ngọc. Ở nơi này tối tăm lại ẩm ướt. Ngước lên nhưng không thể thấy trời xanh. Nơi này là đáy vực Tử Thần sao?
Đột nhiên cô thấy khó thở. Cô nhìn xuống người mình. Mắt cô bỗng trợn to hơn bao giờ hết. Khắp người cô toàn là rắn, to nhỏ đủ cả. Con to nhất đang siết lấy cổ cô.
Thì ra đây mới là thật. Tất cả những điều vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Hàn Tuyết thử cựa mình nhưng vô dụng. Cú rơi vừa rồi đã làm nàng kiệt sức, chân tay rụng rời.