" Tiểu thư sữa đây"
“Được rồi, để đó đi.”
Trương tẩu đặt sữa xuống, xoay người xuống bếp định nấu cho cô chén canh.
Cô sờ sờ đứa nhỏ, tiểu tử kia chắc là đói bụng rồi, cười dịu dàng cầm cốc sữa uống hết.
“Aiii…”
Bỗng nhiền đầu đau dữ dội như nứt ra. Chẳng lẽ…?
“Trương tẩu, Trương tẩu…” cô ôm bụng, gọi lớn.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Trương tẩu hoang mang chạy ra, trên tay còn cầm vá múc canh.
“Chắc là bị bệnh rồi, mau kêu người gọi xe đi bệnh viện.” cô khó nhọc nói.
“Aaa,.” Trương tẩu vừa nghe cũng hoảng hốt, đặt vá trên tay xuống, vội vàng chạy ra ngoài kêu người.
“Tiểu thư gặp chuyện rồi.”
“Tiểu thư?”
Mấy huynh đệ trong bang chạy vào, những người trước giờ quen gió tanh mưa máu như bọn họ vậy mà trong hoàn cảnh này cũng không biết là sao cho phải.
“Đứng đó làm gì? Chuẩn bị xe mau, đi bệnh viện.” cô nhìn mấy người đang bối rối, bất đắc dĩ nói.
“À đúng rồi, tôi đi ngay đây.” Một người tóc vàng trẻ tuổi nhanh chân chạy ra ngoài.
“Anh, gọi điện thoại cho bố tôi đi.” cô nói với một người khác.
“Đây.” Người đó cũng bối rối bấm điện thoại, “A, lão đại, lão đại, đại tiểu thư găp chuyện rồi, bọn tôi phải làm gì bây giờ?”
“Cái gì??” Bên kia điện thoại, Lão Ba nghe cũng hết hồn, “Các ngươi mau đưa Tuyết Nhi đến bệnh viện, gặp ở đó.”
“Vâng.” Cúp điện thoại.
“Đại tiểu thư, xe chuẩn bị rồi.” Người trẻ tuổi tóc vàng quay lại.
“Mau đi bệnh viện.” cô vươn tay, mấy người đứng đó đỡ nàng đứng dậy, thật cẩn thận bước ra ngoài.
“Đợi với.” Trương tẩu chạy lên lầu dọn lấy mấy bộ quần áo và đồ dùng em bé xong liền đuổi theo.
Mười lăm phút sau, Lãnh Loan Loan bị đưa vào khám khoa sản.
Cộp cộp…
Tiếng bước chân đều đều truyền đến, mọi người ngẩng đầu liền thấy Lão Ba đến rồi, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.