Khi hai người rời giường thì mặt trời đã lên đến chính ngọ; sửa sang lại y phục của mình xong Lãnh Cô Hạo quay sang nhìn Tiêu Khiết Lam đang ngồi trước bàn trang điểm.
Trải qua những sự việc kia, nhìn Tiêu Khiết Lam như vậy Lãnh Cô Hạo càng thấy mị hoặc động lòng người. Tư vị kia thật sự rất giống như người ngoài nói, nhớ đến đây Lãnh Cô Hạo ản ủi mình, dù sao đêm qua Tiêu Khiết Lam bị mình vắt kiệt sức rồi, nên lo cho sức khỏe của nàng thì tốt hơn.
Nghĩ nghĩ, trên mặt Lãnh Cô Hạo tràn đầy ý cười xuân, tiến đến sau lưng Tiêu Khiết Lam rồi cầm chiếc lược gỗ trên tay nàng.
Tiêu Khiết Lam bây giờ một phần thì xấu hổ phần thì thấy thỏa mãn; dù sao nàng vẫn mong mình sẽ sớm viên phòng cùng Lãnh Cô Hạo, tuy hơi xấu hổ một chút nhưng Lãnh Cô Hạo thích là được. Đang trong suy nghĩ, Tiêu Khiết Lam không nhận ra Lãnh Cô Hạo đã đi đến bên cạnh mình tự bao giờ, tay đang cầm lược bị một bàn tay to bao trùm rồi lấy đi thứ trong bàn tay.
Ngạc nhiên nhìn vào chiếc gương đồng, Tiêu Khiết Lam thấy thấp thoáng dáng người sau lưng mình; không biết vì thỏa mãn hay sao mà gương mặt Tiêu Khiết Lam không đỏ nữa mà còn nở một nụ cười như khai xuân.
“ Để ta giúp nàng!” Lời Lãnh Cô Hạo buông xuống, tay cũng hơi mất tự nhiên vì lần đầu giúp người khác chải tóc, tuy vậy lực đạo trên tay rất nhẹ nhàng như sợ chủ nhân của nó bất mãn vậy.
Phu thê một người chải tóc giúp người kia, gương mặt tràn ngập gió xuân làm cho cả gian phòng vì lạnh mà sáng bừng cả lên.
.....
Trong lúc Lãnh Cô Hạo đang ăn điểm tâm thì có người đến báo tin có chính sự cần giải quyết, gương mặt Vũ đầy vẻ bất mãn nhìn Lãnh Cô Hạo nhưng Lãnh Cô Hạo làm ngơ, để Vũ bồi Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo an tâm rời đi trong con mắt đầy lo lắng cùng bất mãn của hai người.
Hạnh phúc... nhiều lúc cũng thật giản đơn!!
.....
Trong một gian phòng tối om, bàn tay năm ngón giơ lên cũng không thấy đường bỗng dưng sáng lên một ngọn lửa nhập nhòe rồi tiếp theo sau đó là hàng loạt cây nến trên tường dọc theo hành lang được thắp sáng.
Những con người trong lòng giam sắt đã lâu không thấy được ánh sáng bây giờ bỗng dưng chói lên làm một số người gầm gú lên đầy vẻ thống khổ, tuy hình dáng con người nhưng âm thanh của họ như bị mất đi chỉ còn sót lại là âm thanh của bản năng họ. Đưa tay che mắt là đa số trong những lòng giam dọc đi con đường, Lãnh Cô Hạo hài lòng nhìn xung quanh rồi đi tiếp. Đây cũng chỉ là mới bắt đầu địa ngục mà thôi, Bạt Thiệt Ngục!!!
Những con người vu oan giá họa hay hại người khác bằng ngôn xảo đều được đưa vào Bạt Thiệt Ngục này, tuy bị kéo dài lưỡi rồi cắt đi nhưng Lãnh Cô Hạo hắn vẫn thấy hình phạt này thực sự chưa đủ, nỗi đau chỉ dưới dạng sự thống khổ của chính bản thân mà thôi, lúc mất đi cảm giác thì không còn gì thú vị cả. Lấy ánh sáng làm tiêu khiển cũng thú vị. Để cho họ biết khi sống dưới ánh sáng thế nào là hạnh phúc và thế nào là tuyệt vọng vì sống trong tối. Gương mặt Lãnh Cô Hạo mất hết nét tươi cười dịu dàng như hồi sáng mà thay vào đó là nét cười lãnh huyết đầy khát máu. Đôi con ngươi di chuyển trên từng người như muốn xem xét cái gì đó, tiếng bước chân ' cồm cộp' liên tiếp nhau vang lên làm những con người trong những chiếc lòng vừa chịu nổi đau trên đôi mắt cùng sự sợ hãi bất an trong lòng, họ tuy phạm tội không tính phải nặng nhưng mất đi cái lưỡi cùng âm thanh rồi đến con mắt làm họ dần thấy kiếp sợ. Bạt Thiệt Ngục là ngục đầu tiên bọn họ đang ở trong Thập Bát Ngục, cũng chính là nơi đầu tiên mà vị Tam vương gia ghé thăm để xã nổi lòng. Bây giờ Tam vương gia hay ai đó vào đây cũng không tốt đẹp gì, họ đã trải nghiệm qua rồi, đều là những kẻ biến thái!!! ( Hạo ca ghé thăm để giết người đó mờ, còn những người khác thì như Vũ Ca hay những tên giám ngục, m.n cứ xem người trong Thập Bát Ngục đều là kẻ biến thái thì hơn!)
Trái ngược với những lần trước, Lãnh Cô Hạo bình thản tiến sâu xuống lòng đất đến với từng ngục khác. Thập Bát Ngục được xây dựng sâu dưới lòng đất có dạng như tòa tháp nhưng bây giờ tòa tháp này chìm mà thôi; để tránh tù nhân trốn thoát, cách xây này cũng rất tiện lợi, nếu cần di chuyển tù nhân thì có thể đưa đi bằng con đường ngầm khác...
Tiến đến tù ngục thứ , Lãnh Cô Hạo dừng lại những quản ngục phía sau cũng cung kính đứng hai bên mời Lãnh Cô Hạo vào.
Đôi con ngươi Lãnh Cô Hạo hờ hững nhìn mọi thứ vào tầm mắt, nhìn sâu vào trong Đồng Trụ Ngục – cái tên của ngục này; đôi con ngươi liền chuyển sang vẻ thị huyết khát máu tận cùng như con sói thấy mồi.
Phất vạt áo, Lãnh Cô Hạo tiến vào Đồng Trụ Ngục. Quản ngục cứ vậy mà cung kính đi theo sau.
Đồng Trụ ngục, nơi giam giữ những kẻ có tội danh giết người nhưng cố ý muốn thoát khỏi tội danh mà giả dạnh hay đổ tội cho người khác. Xung quanh Đồng Trụ Ngục không giống như Bạt Thiệt Ngục mà xung quanh dựng đứng những trụ cột bằng đồng cao gần trượng, rộng trượng, dưới chân trụ đồng có đúc một lò để nhóm lửa. Cách thức tra tấn con người ở đây chính là ép tù nhân ôm trụ đồng, và khi đốt than lên trụ đồng nóng lên, độ nóng sẽ làm da thịt của họ bị cháy như làm một con gà nướng vậy, đây là một cách thức tra tấn về thể xác khác. Nếu tù nhân chịu đựng được trong vòng một canh giờ thì được chuyển đến ngục khác, cứ thế mà tiếp diễn còn tù nhân nào không vượt qua thì một tuần sẽ bị tra tấn một lần.
Ai có sức chịu đựng tốt mà chịu được Thập Bát Ngục sẽ được phóng thích, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai suất sắc ra khỏi Thập Bát Ngục của Phong Định Quốc này.
Di chuyển vào sâu, ngoằn ngoèo qua vài nơi; Lãnh Cô Hạo tiến đến bên chiếc ghế đặt ngay ngắn giữa phòng, từng ngọn nến được thắp sáng lên cho ta thấy rõ đối diện bên kia thanh sắt là hình ảnh một người đang bị treo lên, tóc xõa như quỷ, dường như đang hôn mê.
Quản ngục liếc nhìn biểu cảm của Lãnh Cô Hạo đang nhìn người đang bị giam rồi nói lui sau với tên cai ngục: “ Tạt cho nó tỉnh!!”
Tên cai ngục với vẻ mặt dữ tợn cúi đầu đi đâu đó, lâu sau bên kia thanh sắt tên cai ngục tạt một thùng nước lạnh lên đầu người đang bất tỉnh kia, không nhìn lấy một cái rồi ra ngoài, khóa cửa lại rồi lâu sau đứng sau quản ngục, cúi đầu. Người bị treo đang bất tỉnh động đậy, cái lạnh thấm vào từng tấc thịt trên người làm Yên Chi run lên dữ dội mơ màng mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
“ Aam... ưm...a...a!!!” Yên Chi thét lên, gương mặt co giật đầy sợ hãi nhìn chằm chằm Lãnh Cô Hạo như đề phòng cái gì đó; tay chân vì bị ghiền xích không cử động được cọ xát dữ dội với dây xích cũng không làm Yên Chi thấy đau đớn, cơn lạnh chạy dọc theo sóng lưng càng tố cáo nỗi sợ hãi vô hình của Yên Chi đối với Lãnh Cô Hạo.
Điều này cũng đúng mà thôi, Yên Chi nàng đã chuyển liên tiếp ngục rồi. Như nhớ ra cái gì đó, Yên Chi dáo dác nhìn xung quanh. Khung cảnh khác lạ, chỉ giống nhau là cái mùi ẩm mốc cùng màu đen bao phủ mà thôi. Yên Chi tuyệt vọng rơi nước mắt, nàng lại bị chuyển sang ngục thứ rồi.
Từ Bạt Thiệt Ngục nàng đã mất lưỡi cùng âm thanh bị Lãnh Cô Hạo phong bế lại, nhưng không ngờ rằng Lãnh Cô Hạo lại chuyển tiếp nàng đến Tiễn Đao Ngục khi chưa làm mù đôi mắt này của nàng, đến Tiễn Đao Ngục thì nàng lại mất mười đầu ngón tay, lúc đó nàng chỉ muốn chết đi, sức lực bị vắt kiệt, trong mơ màng nàng lại bị chuyển đến Thiết Thụ Ngục để chịu nỗi tra tấn bị dao cứa vào lưng đau đến chết đi sống lại. Qua Nghiệt Kính Ngục may mà ngục này chỉ vấn hỏi nếu không nàng cũng chết, tiếp đến ngục thứ năm là Chung Lưng Ngục nàng bị nhốt vào lòng rồi mang hơ trên lửa một canh igờ. Đến bây giờ, nàng cư nhiên lại sống; những cảm giác kia đã khiến tinh thần nàng ngày càng muốn chết, tuy vậy nàng vẫn mong người đó đến cứu nàng. Nhiều lần, Yên Chi nàng từng hỏi với mình y cho nàng uống thuốc gì mà sao sinh mệnh nàng lại không kết thúc được như vậy, biết thế nàng đã không mù quáng tin y, chỉ vì một chút tình cảm của nàng đối với y mà nàng lại giao tất cả những gì mình có cho y. Y thực ác, mình nghĩ sao mà yêu y chứ; thà rằng giả vờ yêu Lãnh Cô Hạo còn hơn!!!! Nghĩ đến đây, Yên Chi lại càng thương tâm, thể xác vốn đau đớn bây giờ lại đau hơn nhưng không bằng trái tim của nàng đang đau, phần tình cảm nàng dành cho Lãnh Cô Hạo là sự thật nhưng cái cảm xúc nàng dành cho người đó lại càng mãnh liệt hơn, nàng luôn tự tin mình có thể chinh phục được hai người nam nhân... nhưng!! Nàng lầm rồi!! Nam nhân vốn bạc tình!!
Nghĩ lại những gì đã làm, suốt mấy tháng chịu tra tấn Yên Chi nàng lại đau đớn không nói lên lời, như cái gì cứa vào tâm can của nàng. Người tỷ tỷ yêu thương nàng, đối tốt nàng, quan tâm nàng lại vì người đó mà phụ thứ tình cảm thuần khiết kia, phụ ơn cưu mang của Lãnh Cô Hạo. Càng nghĩ, nước mặt trên mặt Yên Chi ngày càng rơi xuống, gương mặt khả ái khi xưa nay còn đâu?? Chỉ còn những vết roi ngoằn ngoèo trên gương mặt, miệng nhỏ mím chặt đến bật máu, đôi con ngươi thanh thuần nay chỉ còn trống rỗng cùng sự bi thương vô hạn đang ngước nhìn nam nhân trước mặt; thân thể vốn lành lặn đầy nét quyến rũ nay lại bị khuyết tật, đôi tay kia... thật sự không dễ nhìn!! Tấm lưng kia..
Lãnh Cô Hạo ngồi đối diện với Yên Chi nhìn vậy tràn đầy kinh bỉ. Hừ!!! Bi thương? Nực cười! Tự làm tự chịu là vốn trên đời này!!! Nhìn ánh mắt cầu xin của Yên Chi Lãnh Cô Hạo chậm rãi mở miệng: “ Bắt đầu!!” Hừ!! Dám phụ Lam nhi, tổn thương nàng chính là tổn thương bổn vương, dám ở trong phủ của ta mà dở trò. HỪ!!! Đúng là nuôi ông tay áo!
Nghe lệnh, quản ngục cùng những tên cai ngục đi lằm việc, lâu sau đã mang Yên Chi trói lên trụ đồng rồi châm lửa.
“ Ưm... a...a....a!!” Từng tiếng thét không ra thét vang lên, Yên Chi nước mắt đầy mặt nhìn Lãnh Cô Hạo đầy khẩn cầu, nàng biết, thứ mà người đó cho nàng có công dụng gì đó mà không khiến nàng chết đi, võ công của nàng nàng hiểu, nếu nàng không ăn thứ kia thì đến ngục thứ ba nàng đã sớm chết từ lâu rồi. Đến tận ngục thứ này nàng chỉ muốn chết một cách thoải mái mà thôi, chịu sự tra tấn này nàng chịu không nổi.
Nhìn cảnh nữ nhân kia bị trói chặt rồi la hét, Lãnh Cô Hạo đưa mắt sang nhìn tên quản ngục bằng ánh mắt thâm ý.
Như hiểu rõ ánh mắt này, quản ngục cúi đầu cung kính nói: “ Nô tài sẽ không để ả ta chết!!”
Ngước nhìn nữ nhân kia chịu tra tấn, khóe miệng Lãnh Cô Hạo nhếch lên càng cao. Những kẻ dám đụng đến nàng nên có kết cục này. Phất tay áo, Lãnh Cô Hạo rời đi.
.....
Trong phòng gian phòng đặc biệt ở Thập Bát Ngục, Lãnh Cô Hạo ung dung ngồi xem tin tình báo, bên cạnh chính là thần y Âu Phi Dương. Ánh nến dập dờn đủ để soi sáng gian phòng nhỏ mà đầy nét hoàng tộc.
Âu Phi Dương nhìn Lãnh Cô Hạo không chú ý đến mình thì bỉu môi, không thèm để ý nghịch nghịch thứ ám khí trong tay.
Lâu sau Lãnh Cô Hạo buông tờ giấy xuống, con người nhàn nhạt nhìn lên phía trước hỏi bơ quơ: “ Có thông tin gì từ miệng ả không?”
Âu Phi Dương đang nghịch ám khí nghe vậy cũng bơ quơ đáp trả: “ Ả ta kín miệng ghê!! Ta đã thử bét mồm ả xem trong đó có thứ gì mà không chịu khai mà buồn là chẳng có cái gì cả, ta còn định mổ tim ả xem trong tim ả có cái gì đây!!.... bla bla”
Nghe Âu Phi Dương nói vậy, trên mặt Lãnh Cô Hạo sớm đen nay còn đen hơi, thái dương giật giật. Nói đầy giận dữ: “ Ả ta bị phong bế âm!!”
“ Ơ! Đúng nhỉ! Ta quên, ả ta không chịu nói!! Nhưng ta đoán ả rất xem trọng người đã sai kiến ả!!!” Nói xong Âu Phi Dương nghiêm trọng nhìn sang Lãnh Cô Hạo một, cười lên một cái. Trong hết sức tức cười nhưng Lãnh Cô Hạo thì vẫn đơ mặt ra.
Quan hệ giữa Lãnh Cô Hạo và Âu Phi Dương cũng rất đặc biệt. Ngoài sáng thì Âu Phi Dương là thần y thường vắng mặt bên cạnh Lãnh Cô Hạo còn trong tối Âu Phi Dương và Lãnh Cô Hạo xem như hợp tác với nhau, tùy vậy mà xưng hô luôn có thể thay đổi.
Lãnh Cô Hạo nghe vậy cũng không để ý đến Âu Phi Dương mà đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Yên Chi được hắn cướp được từ tay bọn Sở Quốc nên để tăng thêm hảo cảm hắn mới tạo việc làm cho bọn người này; hắn không muốn sau này bọn người mà hắn cướp được cắn lại. Chỉ cần thu phục bọn chúng là được. Nghĩ như vậy, quan sát mấy năm cũng không thấy vấn đề cư nhiên không ngờ lại bị lọt một con mồi. May mà Tiêu Khiết Lam hắn không sao, giờ hắn phải tra đến tận cùng ai là kẻ chủ mưu sau cùng mới được. Lam nhi nhà hắn đơn thuần như thế sao hiểu đời là gì được cơ chứ!!
MiH: Chào m.n dạo này tớ hơi bận nên post hơi chậm, hì hì thông cảm. Thứ tớ thi rùi mà vẫn cố ra chương mới ko bị bơ nek. Chúc m.n đọc truyện vui vẻ. À! Ai mua áo quần tết chưa zạ? Ko biết dạo này mốt j ta. Tớ đag phân vân nek. Ai góp ý đi~