Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

chương 7: mộng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Khiết Lam không biết rằng trong lúc mình ngủ mê man và ngồi thẫn người trong phòng suốt ba ngày thì tin đồn về nàng đã truyền khắp Thanh Ty thành này.

Mọi người đồn nhau rằng: “ Nương tử của tam vương gia suất thân là muội muội của đệ nhất mỹ nữ Thanh Ty thành Tiêu Ngọc Mẫn, cứ ngỡ rằng Tiêu Ngọc Mẫn đã xinh đẹp rồi nhưng không ngờ vị tiểu thư này càng xinh đẹp đẹp hơn tỷ tỷ của mình chậc chậc còn có thể làm tam vương gia được gọi là " tiếu diện tu la" không chờ được mà đưa vào động phòng nữa chứ!; không ngờ mới đưa vào động phòng thì tam vương gia đã bỏ đi suốt ba ngày nay... hazz!!” ý sau thì một người thêm một ít mắm ít muối nên thành nhiều phiên bản khác nhau như:

“ Tam vương gia nay đã hiểu thú vui của nữ tử, ngày thành thân lại bỏ đi tìm cô nương khác ha ha! Thật tội nghiệp mỹ nữ mà...”

Hay: “ Vì tiểu thư kia không biết cách hầu hạ tam vương gia mà bị tam vương đá xuống giường rồi bỏ mặc suốt ba ngày liền...”

Hoặc: “ Đang lúc động phòng hoa chúc vì đau bụng quá nên tam vương gia bỏ đi..”

Rất ư là đa dạng, đủ hiểu con người bây giờ rất có sức sáng tạo mà. Chậc chậc!!

-.-.-.-.-.-.-.-.-

ngày sau

Hoàng Bắc phủ

Bắc Tri viện (viện của anh nam )

Qua ba ngày điều trị đợt phát bệnh lần này của Lãnh Cô Hạo cũng giảm bớt cơn đau.

Bây giờ trong Bắc Tri viện không một bóng người chỉ trong gian phòng rộng lớn là từng đợt tiếng thở nặng nề vang lên.

Lãnh Cô Hạo tiều tụy nằm trên giường, cố gắng áp đi cơn đau trên ngực. Hắn không biết tại sao cơn đau lại bắt đầu. Những hạt mồ hôi lấm tấm rơi xuống, mi hờ khép lại như không chóng lại được cơn đau Lãnh Cô Hạo trực tiếp hôn mê.

Ánh sáng như làm nhòa đi cảnh vật trước mắt, đôi mắt cứ khép mở khép mở liên tục. Sau khi thích nghi thì nhìn cảnh vật xung quanh ngơ ngác, đây là đâu??!!!

Hắn nhớ lúc đó hắn đang chơi với nương trong Lê Uyển kia mà, sao bây giờ lại ở đây?? Đôi mắt trong suốt như hai viên ngọc thượng hạng nghi vấn nhìn xung quanh không lâu sau thì đôi mắt bắt đầu ướt.

“ Nương! Nương!... hức hức nương đâu rồi!!” Từng tiếng nức vang lên, đứt quãng. Âm thanh hài tử ba tuổi còn quá nhỏ để cho ai đó nghe được.

Vô hồn bước đi tìm nương bỗng nghe thấy tiếng hét vang lên: “ Á!!! Hoàng thượng... tại sao??? Đừng mà!!!... a!!!...”

Lủi vào trong bụi cây cảnh gần đó, thân hình nhỏ bé của một hài tử ba tuổi nằm gọn trong bụi. Con ngươi trong suốt đầy nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhìn hồi lâu đôi mắt kia bỗng mở to hơn như muốn lồi ra ngoài, nhìn đầy kinh hoảng.

Trong gian nhà đầy bụi bặm kia có thể mơ hồ thấy rõ thân ảnh phụ hoàng và Thục phi. Bởi vì gian nhà quá sức tàn tạ vì bị bỏ hoang từ lâu nên cánh cửa cũng không khép lại để lộ một màn giết chóc trong kia.

Thục phi đang liều mạng tránh khỏi bàn tay cầm thủy chủ của phụ hoàng hắn, quần áo trên người Thục phi cũng không chỉnh tề dường như đã bị lột sạch gần hết. Nhìn phụ hoàng hắn ăn mặc nhếch nhác thì đủ biết hai người đang làm loại chuyện gì. Nhưng tại sao lại đến tận đây chứ??? Hắn nghi hoặc nghĩ nghĩ. Song con mắt thì đầy hoảng hốt nhìn vào trong không che giấu được nội tâm của hài tử.

Trong gian phòng kia hoàng đế Lãnh Thiên Dực nhìn nữ nhân bị mình đâm vài nhát nhưng vẫn không chịu mở miệng thì tức giận đè lên thân hình kia, tay siết chặt cổ của cô ả, máu trên người ả ta không ngừng chảy xuống, tiếng rên rỉ cầu xin từ từ nhỏ dần.

“ Nói mau, ngươi mau nói!! Thứ kia ở đâu??” Nhìn phụ hoàng bóp cổ Thục phi thì thân hình nhỏ nhắn trong bụi run rẩy lên. Nhìn thân hình dưới người phụ hoàng sớm đã tắt thở từ lâu nhưng dường như người phía trên vẫn không biết mà cầm thủy chủ đâm vào. Máu phun tung tóe, nhìn như ở địa ngục chứ không phải là nhân gian.

“ Ọe” Thân hình nhỏ bé chịu không nổi cảnh tượng trước mặt mà nôn ra, người trong phòng như nghe thấy tiếng động mà ngẩn đầu lên rồi nhìn lại người đã sớm tắt thở từ lâu dưới thân mình mà đứng lên, người đầy máu nhìn xung quanh rồi tiến đến gần bụi rậm trước mắt.

Thân hình nhỏ bé run rẩy dữ dội, đôi tay bé nhỏ bụm miệng lại, thân hình căng cứng như cây cung.

Tưởng chừng như mình sẽ bị bắt, hắn nhắm tịt mắt lại rồi nghe đâu đó có hét.

“Á”

Vụt một cái hắn cảm nhận được phụ hoàng di chuyển sang hướng khác, rồi sau đó là tiếng gầm đầy phẫn nộ của phụ hoàng: “ Thì ra là nữ nhân ngươi!!”

“ Hoàng... hoàng thượng” Tiếng nữ nhân vang lên đầy sợ hãi.

Nghe thấy tiếng của nữ nhân thì ngực hắn đập càng mạnh. Sao... sao giống giọng nương quá vậy??

Đôi tay bụm chặt miệng nhỏ, hàng mi mở ra nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nương hắn đang đứng sau gốc hải đường đầy sợ hãi, nhận thấy ánh mắt nương hắn nhìn lại phía mình. Ngực hắn đập càng mạnh, chưa kịp phát ra tiếng kêu nương hắn thì đã thấy một cái bóng vút nhanh đến bên người sau gốc hải đường, vung tay.

“Á” Hàng máu đỏ từ cổ nữ nhân chảy xuống, người vô lực ngã xuống nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn về phía bụi rậm.

“ Nương!!!!” Lãnh Cô Hạo bật người dậy, ngực phập phòng lên xuống, mồ hôi sớm đã làm ướt y phục. Con ngươi mơ màng nhìn lên.

Tiêu Khiết Lam đang bị giật mình vì người đang nằm ngủ bỗng thức dậy, chưa kịp hỏi han thì đã bị một vòng ôm ấm áp bao lấy mình, hơi ấm truyền từ nam nhân trước mặt sang nàng nóng nực; còn có thể cảm nhận được thân mình hắn đang run rẩy kịch liệt.

“ Nương...” Lãnh Cô Hạo phát ra tiếng kêu nhỏ đủ cho người trong phòng nghe thấy.

Đang định đẩy nam nhân trước mặt ra bỗng nghe thấy hắn gọi thì chừng chừ, lúc nãy hình như hắn gặp ác mộng thì phải?? Bàn tay mảnh khảnh áp lên tấm lưng to hơi gầy của Lãnh Cô Hạo vỗ nhẹ như an ủi.

Một lúc sau cảm nhận được người đang ôm mình thả lỏng, hơi thở đều đều thì Tiêu Khiết Lam thở nhẹ ra. Di chuyển thân mình to lớn của Lãnh Cô Hạo có chút chật vật nằm xuống, đắp chăn rồi vắt khăn lau đi mồ hôi trên gương mặt kia.

Tiêu Khiết Lam thẫn người.

Mặt hắn thật đẹp, trong số người nàng từng gặp thì hắn chính là người đẹp nhất. (MiH: chị gặp đc mấy người thôi mà lị, ở đâu ra người đẹp cho chị gặp khi chị sống bó mình...)

Mũi cao thẳng, lông màu rậm dưới là hàng mi dài khép hờ che đi tâm hồn của con người, bờ môi mỏng không dày. Gương mặt hắn bây giờ đang bị bệnh nên có phần tiều tụy tóc xõa ra dính cả vào mặt. Thật đẹp!! Tiêu Khiết Lam cảm thán.

Lúc nàng chán quá nên ra khỏi phòng chơi, dù sao ở trong phòng cũng đã ba ngày rồi mà chưa thấy phu quân về nên nàng mới đi ra ngoài. Không ngờ đi lại bị lạc, uk thì nàng mới đến đây lần đầu tiên nên bị lạc cũng là chuyện bình thường. Đang đi thì gặp cây đào thụ, bởi vì lâu quá không thấy đào thụ nên nàng không phát giác đã thi triển kinh công bay lên trên cây ngồi chơi đến mê mẩn. (MiH: chị này trẻ con ghê)

Đang lúc ngắm tán hoa đào rơi thì vô tình nhìn qua khe cửa sổ đang mở, đập vào mắt nàng như một tiên tử đang lười nhác nằm nghỉ ngơi vậy! Thật sự lúc đó, cảnh tượng đó rất đẹp. Vì tò mò nên nàng tiến lại gần hơn chút, đứng ngoài cánh cửa mà kêu vào hai ba tiếng nhưng không có ai trả lời, gan bỗng dưng lớn hơn nên đã tiến sát đến đầu giường quan sát giai nhân đang ngủ.

Trong lúc ngủ mà hắn cứ nhíumày rồi đổ mồ hôi làm nàng nhớ đến lúc bà bà bị bệnh thì lấy tay sờ thử trán hắn. Không ngờ cư nhiên lại bệnh thật!!

Nàng một lòng thấy thông cảm nên giúp đỡ, người bị bệnh mà không ai quan tâm đến như vậy thật đáng thương. Như nàng ở trong phòng ba ngày rồi mà chẳng có ai nói chuyện cùng hay tìm đến cả. Lúc đó thật tịch mịch mà.

Ôm tâm trạng thông cảm nàng giúp hắn lấy nước, lau mồ hôi cư nhiên không biết trong phòng đang có người theo dõi nàng.

Mơ mơ màng màng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, mí mặt nặng dần; không chóng lại được cơn buồn ngủ. Tiêu Khiết Lam trực tiếp dựa vào mép giường ngủ hăng say. Hai hơi thở đều đều hòa quyện vào nhau, có chút gì đó êm đềm mà tĩnh lặng.

Mặt trời xuống núi, cảnh sắc như nhuốm một màu buồn mà lãng mạn; hoa rơi lả tả cuốn theo cơn gió. Thử hỏi biết đi về đâu?...

By: MiH

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio