Ánh mặt trời lên cao, Dạ Nguyệt Sắc trở mình lật qua lật lại, sờ sờ bên cạnh, lại phát hiện không có một bóng người, tối hôm qua rõ ràng mình còn ôm soái ca mà! Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, vuốt vuốt, phát hiện không có gì cả, trong lòng khinh bỉ xoay người nhìn chính mình, ban ngày nhìn nhiều mỹ nam, buổi tối còn có thể nằm mơ thấy.
“Đỗ Quyên!” Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng hướng ngoài cửa hô, Đỗ Quyên liền bưng nước đẩy cửa vào, vừa giúp Dạ Nguyệt Sắc trang điểm, vừa nói: “Tiểu thư, không khí tốt như thế này, người nên đi chơi thôi!”
Đỗ Quyên mặt ủy khuất, từ lần trước tiểu thư đụng hư đầu, cũng không mang nàng đi ra ngoài chơi, nàng đã rất lâu không rời khỏi phủ rồi, vì vậy mặt tha thiết nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ” khí trời thật tốt a, rất ấm áp, tiểu thư có thể đến Bách Lí Pha ở ngoại ô, nơi đó phong cảnh rất đẹp, đi dạo rất vui!”
“Vui thật không đó?” Dạ Nguyệt Sắc không có chút nào hứng thú hỏi, miễn cưỡng, không có động lực gì.
“Dĩ nhiên, trước kia người rất thích đi!” Đỗ Quyên hưng phấn nói, trước kia Tứ hoàng tử vào lúc này, cũng sẽ mang theo Tần cô nương, cả đám công tử phong lưu, con em quan gia đến đó du ngoạn, tiểu thư đương nhiên là thích đi, chỉ bất quá nàng không dám nói ra, dường như bây giờ tiểu thư không phải thích Tứ hoàng tử nữa.
“Ờ!” Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng nói.
“Vậy có đi không, tiểu thư?” Đỗ Quyên cắm ngọc trâm Dạ Nguyệt Sắc thích nhất lên, mặt ước mơ nói.
“Đương nhiên là. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương một chút, nhìn trái nhìn phải, không tệ không tệ, hài lòng cười một tiếng, nhìn ánh mắt khẩn trương của Đỗ Quyên, tà ác nói: “Đương nhiên là. . . . . . Muốn đi!”
“Vâng ạ! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ!” Đỗ Quyên vui sướng lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc, chỉ sợ nàng đổi ý, đi ra cửa.
Bách Lí Pha.
Khắp nơi đều là cỏ cây xanh biếc, đồi núi chập chùng, ở giữa giống như một cái lòng chảo, ánh mặt trời bị cản một nửa, lúc này ánh mặt trời không gắt, che bớt bóng râm, nhìn thật đẹp, màu xanh biếc và tiếng nước chảy róc rách từ nơi xa truyền đến, tầng lớp rõ ràng, làm cho người ta nhìn tâm thần có cảm giác sảng khoái.
Có tiếng đàn từ xa chậm rãi vang đến, nước suối trong suốt thấy đáy, chậm rãi chảy xuôi, nơi này hoàn toàn không có phiền não của buổi đầu hè, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng, Dạ Nguyệt Sắc kéo Đỗ Quyên vui sướng đến Bách Lí Pha.
Tiếng đàn càng gần hơn, Dạ Nguyệt Sắc không phải rất am hiểu những thứ này, nhưng tiếng đàn này hay thì có hay, nhưng chỉ là hay ở kĩ xảo, chứ vẫn không đạt đến người cầm hợp nhất, cho nên, Dạ Nguyệt Sắc tò mò đến gần nhìn thử, bàn tay trắng nõn của Tần Khuynh đang lướt trên phím đàn, mỉm cười ngẩng đầu lên, trên mặt tất cả đều là nụ cười tự tin, nhưng khi nhìn thấy mặt Dạ Nguyệt Sắc trước mặt thì hơi đổi, trong mắt không khỏi có tia sáng sắc bén lập lòe, ngay sau đó nhanh chóng đổi lại nụ cười nhu nhu nhược nhược .
“Ảnh, đó không phải là Dạ tiểu thư sao?” Tần Khuynh ôn nhu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh đang ngồi ở bên cạnh nói: “Thật đúng là không biết mệt mà, năm nào cũng theo đuổi đến Bách Lí Pha này!”
Nguyệt Lưu Ảnh khẽ cau mày, nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, y phục màu xanh nhạt, tóc búi cao, trâm gài tóc bằng ngọc bích ánh lên tia sáng mát mẻ xua đi cái nóng của buổi trưa hè, trên mặt đã không còn vẻ cuồng nhiệt mê luyến năm trước lúc nhìn thấy hắn, cũng không thèm liếc hắn một cái. Nguyệt Lưu Ảnh thu hồi ánh mắt , không nhìn Dạ Nguyệt Sắc nữa.
“Bách Lí Pha là nhà ngươi à, chỉ cho phép ngươi tới?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Tần Khuynh, khinh thường nói. Sớm biết có Hồ Ly Tinh ở chỗ này, nàng cũng không tới, tránh cho dính một thân mùi khai.
Trên mặt Tần Khuynh trong nháy mắt thoáng qua một tia âm trầm, đột nhiên cười, từ từ đứng dậy, yểu điệu đong đưa đi đến bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta lấy Cầm kết bạn lần nữa, nếu Dạ tiểu thư tới, không ngại thi cùng nhau!”
Nói xong liền có gã sai vặt mang đến một chiếc bàn thấp, bày đàn lên, Tần Khuynh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trên mặt tràn đầy nụ cười chân thành: “Dạ tiểu thư chính là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Dạ tướng gia, xuất thân danh môn, nói vậy Cầm Kỳ Thư Họa, trình độ khắp mọi mặt tất nhiên không ai bì kịp rồi, nếu Tần Khuynh đã lên tiếng mời, không biết chúng tôi có vinh hạnh nghe một khúc của Dạ tiểu thư hay không?”
Dạ Nguyệt Sắc nghẹn miệng, kinh thành nhân sĩ sợ rằng không ai không biết, Dạ Nguyệt Sắc không học vấn không tài cán gì, cả ngày đi theo Nguyệt Lưu Ảnh chạy khắp nơi! Lúc này lấy xuất thân danh môn tới dọa nàng, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy buồn cười cho mưu kế này của Hồ Ly Tinh , muốn xem nàng bêu xấu, không có cửa đâu!
“Ta sẽ không!” Dạ Nguyệt Sắc liếc liếc về thanh cầm trên bàn, chẳng hề để ý mà nói.
“Nghĩ rằng Dạ tiểu thư dù sao cũng là danh môn khuê tú, con của Tể Tướng đương triều làm sao lại sẽ không biết đánh đàn!” Tần Khuynh cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Dạ tiểu thư cảm thấy thân phận của chúng tôi không đủ tư cách nghe tiểu thư đánh đàn?”
Ngay sau đó đổi lại là vẻ điềm đạm đáng yêu muốn rơi lệ,
“Tần Khuynh tự biết xuất thân của mình không thể sánh bằng Dạ tiểu thư, nhưng Ảnh dầu gì cũng là đương kim Tứ hoàng tử. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, kỹ thật diễn này, nói biến sắc mặt liền thay đổi mặt!
Nguyệt Lưu Ảnh có chút phiền lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt của Dạ Nguyệt Sắc cứ như không hề có hắn tồn tại, làm cho hắn không khỏi có chút phiền não.
“Biết thân phận chính ngươi không kịp bản tiểu thư là tốt rồi!” Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nói: “Đã như vậy, tại sao còn đòi nghe bản tiểu thư đánh đàn, về phần nếu nói Tứ hoàng tử. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh ở một bên, trong lòng thầm mắng đồ Lesbian, mím mím môi, tiếp tục nói: “Đừng nói bản tiểu thư sẽ không đàn, cho dù có đàn cũng sẽ không đàn cho hắn nghe!”
Thật ra thì Dạ Nguyệt Sắc rất muốn nói đàn gảy tai trâu nghe sẽ không hiểu, nhưng rút kinh nghiệm bị dạy dỗ lần trước, nàng tiểu nữ tử co được dãn được lựa chọn đường cong cứu quốc.
Sắc mặt Tần Khuynh khó chịu một trận, không nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc lại sẽ lớn lối ương ngạnh trước mặt mọi người như thế, còn dám nói nàng ta…, nói thân phận nàng ta thấp xuống, đây giống như một bạt tai đánh vào trên mặt của nàng ta.
Tròng mắt lập tức tràn đầy ngấn lệ, dáng vẻ như hoa lê thấm đẫm nước mưa, chỉ nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh lại cảm thấy đau lòng, đem Tần Khuynh kéo ra phía sau, liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, phiền lòng nôn nóng nói: ” Nữ đức của Nguyệt quốc, nữ nhân lấy hiếu kính cha mẹ chồng đó chính là hiền, lấy phu làm lương, cô nương gia dịu dàng thùy mị đó chính là thục, lấy phẩm chất tốt đẹp đó chính là đức, bốn chữ Hiền, Lương, Thục, Đức này, Dạ tiểu thư ngược lại không hề học được chút gì!”
Dạ Nguyệt Sắc kích động, mặt phẫn hận nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, mẹ kiếp đồ Lesbian! Trên gương mặt lê hoa đái vũ của Tần Khuynh lộ ra nụ cười đắc ý.
Như thế chính là mắng Dạ Nguyệt Sắc vô tài vô đức, cùng hiền lương thục đức không chút nào dính dáng! Mọi người âm thầm cười khúc khích.
“Đầu tiên, bản tiểu thư chưa xuất giá, tại sao xem phu quân là trên hết; thứ hai, cũng y như thế, sao lại so sánh cha mẹ chồng ở đây; thứ ba, bản tiểu thư thân là tiểu thư của tướng phủ, không giống những cô gái ở thanh lâu cần dựa vào đánh đàn kiếm miếng cơm ăn; thứ tư, cô gái không có tài mới là đức, chẳng lẽ Tứ hoàng tử tinh thông kim cổ, kiến thức uyên bác, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, lại chưa nghe nói qua?” Dạ Nguyệt Sắc nói xong khiêu khích nhìn Nguyệt Lưu Ảnh.
“Ngươi. . . . . .” Tần Khuynh sắc mặt đại biến, đây không phải là chửi xiên chửi xỏ nàng là cô gái thanh lâu sao! Trong đôi mắt tiết ra ác độc, hận không đem Dạ Nguyệt Sắc lột da hủy cốt mới có thể giải hận được, nước mắt từ từ tràn ra, cắn môi dưới, yếu ớt kêu một tiếng: “Ảnh!”
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc cùng hắn đối nghịch khắp nơi, tâm tình phiền não hơn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Dạ Nguyệt Sắc, ngươi muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để đùa giỡn đến bao giờ?”