Nụ hôn nóng bỏng chưa kết thúc, Nguyệt Vô Thương đáng thương hôm qua mới bị Dạ Nguyệt Sắc cắn vào lưỡi hôm nay lần nữa bị thương nặng hơn.
"Ưm" sau một tiếng kêu đau, Nguyệt Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc đạp thẳng xuống giường lần nữa. Dạ Nguyệt Sắc cuốn chăn vào người chỉ Nguyệt Vô Thương nói:
"Ngươi đừng tới đây" .
Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt ấm ức nói rồi cắn môi dưới vậy mà môi trên lại có cảm giác đau khiến cho Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày giận dữ nhìn Hoa Vô Thương quát : " ngươi cắn ta". Nguyệt Vô Thương lõa thể, khóe mắt nheo lại đang định đáp trả thì thấy đầu lưỡi đau nhói không thể nói ra. Sau đó thấy Dạ Nguyệt Sắc nổi điên lao xuống, trên người quấn chăn chạy khắp phòng tìm gì đó mà Nguyệt Vô Thương sắc mặt không đổi khẽ nhíu mày nhìn theo.
Nguyệt Vô Thương vẫn giữ tư thế sau khi bị Dạ Nguyệt Sắc đạp xuống giường,một tay chống đầu, ngiêng người nằm trên mặt đất, tóc đen dài từng lọn phủ trên đất, hai măt ánh lên ý cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc chạy khắp phòng, tự nhiên mà phát ra một khí chất yêu dã lẳng lơ. Dạ Nguyệt Sắc tìm một hồi không thấy, mắt hiện lên tia bối rối đi thẳng đến trước mặt Nguyệt Vô Thương. Hai tay Dạ Nguyệt Sắc giữ chặt phần chăn trước ngực, lông mày nhíu lại, môi dưới hơi hé ra ,vẻ mặt chỉ trích nhìn Nguyệt Vô Thương. Nhìn cảnh nam tử lõa thể nằm nghiêng trên mặt đất, nữ thì quấn chăn mỏng trước ngực, người không biết, có khi còn hiểu nhầm.....
"Nàng hôn ta" nghe giọng nói mê hoặc cuốn hút khiến đôi mắt đang híp lại của Nguyệt Vô Thương ánh lên một ý cười, bình tĩnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc,cô ấy liệu có biết hành động của bản thân lúc này đem đến cho người khác có cảm giác chỉ muốn ôm vào lòng mà hôn hay không?
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương trước mắt chỉ thấy trên mặt hắn khẽ nhếch lên một nụ cười làm mê người.
Lập tức nàng nghĩ trừ bỏ nàng không có ai khác hắn dám cắn làm môi trên nàng bị thương.
Nghĩ đến làm cho tức giận trong lòng Dạ Nguyệt Sắc dâng lên, bước nhanh tới trước mặt Nguyệt Vô Thương đưa bàn chân trắng nhỏ nhắn ra đá hắn vài phát, gấp gáp nói : "Ngươi lại hôn ta".
Nguyệt Vô Thương híp mắt nhìn tiểu nữ nhân đang la lối om sòm trước mặt tự hỏi hắn hôn nàng chẳng lẽ là có lỗi? Huống chi đây đâu phải lần đầu tiên? Trong mắt ánh lên chút nhưng mặt vẫn không biến sắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương không nói lời nào, càng thấy tức giận, ngồi xổm xuống một tay lôi kéo chăn ở trước ngực, một tay chọc chọc vào phần ngực Nguyệt Vô Thương đang lộ ra, làn da thật trắng và mịn, cảm giác sờ thật thích, chỉ thấy trên người toàn ấn ký hồng hồng, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc thoáng qua một tia xấu hổ, chẳng lẽ tất cả đều do nàng làm ra? Vừa nghĩ đến, sắc mặt ngừng lại một chút rồi trở nên kích đông, chẳng lẽ bọn họ....?
"A................" Sau khi hét lên tiếng ngón tay run rẩy chỉ vào Nguyệt Vô Thương nói : " Ngươi, ngươi,ngươi. ...lại....lợi dụng người gặp nạn....ngươi......"
Nguyệt Vô Thương nhìn cô nương trước mặt không sao giải thích được,khóe miệng khẽ nhích lên nụ cười,dường như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng không phải là hắn?
Nguyệt Vô Thương khẽ động thân mình,tóc đen theo cổ rủ xuống trước ngực che đi bộ ngực xuân sắc vô biên. Đưa tay kéo mặt Dạ Nguyệt Sắc tới gần,ánh mắt bình tĩnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ý cười trên mặt trở nên nghiêm túc,nhìn Dạ Nguyệt Sắc cực kỳ nghiêm túc nói đến: "Sắc Sắc, nàng xem. . . . . ."
Nói xong đôi mắt đẹp lướt qua trên ngực lưu lại trên da từng vết tích lớn mầu hồng, Dạ Nguyệt Sắc đưa mắt nhìn theo tầm nhìn của Nguyệt Vô Thương, sau đó ngẩng đầu lên liền nghe Nguyệt Vô Thương hướng về phía nàng nói:
"Đều là nàng làm cho. . . . . ." Rồi nhẹ nhàng đưa taykia lên vén tóc xõa ở trước ngực chỉ chỉ vết hôn ẩn dưới đó, sau đó tay lại từ từ hướng về phía hông,chuẩn kéo đai lưng từ trên quần ra,miệng nhẹ nhàng nói với Dạ Nguyệt Sắc :"Phía dưới còn nữa..., không tin nàng xem. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc chỉ muốn đào cái hố cho mình chui vào, vội vàng đưa tay kéo tay Nguyệt Vô Thương, miệng vội vàng nói: "Ta tin. . . . . ."
"Ừ" đôi mắt đẹp của Nguyệt Vô Thương mở ra, khóe miệng cong lên vẻ hài lòng, tiếp tục nói với Dạ Nguyệt Sắc : "Vậy là ai lợi dụng người gặp nan. . . . . ."
"Ta...."Dạ Nguyệt Sắc không hề nghĩ ngợi,liền mở miệng nói: "Ta đối với ngươi lợi dụng người gặp nan!"
"Ha ha......" Cổ họng Nguyệt Vô Thương phát ra tiếng cười nhỏ, đưa tay sờ đầu Vô Nguyệt Sắc sủng nịch nói:" Sắc Sắc biết là tốt rồi , phải có trách nhiệm đối với ta!".
Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, mới ý thức tới hắn gọi nàng"Sắc Sắc" đó có nghĩa là hắn biết chính là nàng? Mà không phải là của người khác? Hai mắt đang nhìn dưới đất ngẩng lên nhìn vào mắt của Nguyệt Vô Thương, trong mắt tình ý dâng đầy, chân mày của nàng khẽ nhíu lại sau đó đôi mắt đẹp trong veo như nước từ từ trở nên khó tin, rồi lại xuất hiện tia phẫn nộ.
Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương trước mặt ra, trong hai mắt điềm đạm kia là đôi mắt đáng yêu, khuôn mặt tròn, không phải là nàng! Nguyệt Vô Thương chau mày nhìn Dạ NGuyế Sắc đột nhiên biến thành như vậy, trong lòng không hiểu,định tới gần, đột nhiên Dạ Nguyệt Sắc ngẩng lên thấy mặt nàng cương quyết nói :
" Ngươi đừng tới đây"
"Sắc Sắc làm sao vậy?" Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu đôi chân mày nhẹ nhàng hỏi, hôm qua thấy nàng có chút kỳ lạ,tưởng nguyên nhân là do cổ độc tụ mà thành. khó chịu như vậy la do khát khao đến gần hắn nhưng trong lòng lại cố gắng kháng cự. Cứ tưởng rằng là do nàng chưa thành thân với hắn nên không muốn cho hắn, mà hắn cũng không muốn nàng phải tủi thân cũng có thể do nàng chưa chuẩn bị sãn sàng, cho dù hắn lại khó chịu cũng có thể chờ nàng.
Huống chi, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thắng lại nhân gian vô số. Chuyện tốt đẹp như thế này hắn cũng không đồng ý ở trong lúc nàng bị trúng cổ, thần chí không rõ cùng nàng phát sinh chút gì.
Nhưng hiện thời nàng đang thanh tỉnh vì sao vẫn kháng cự hắn? Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu đầu mày, là đang trách hắn khiến nàng xâm nhập hiểm cảnh, hay là vì sao?
"Ngươi đừng tới đây!" Dạ Nguyệt Sắc ngăn lại Nguyệt Vô Thương đang muốn tới gần, mặt mày xoắn xuýt vạn phần, sau đó ngẩng đầu hỏi một câu làm cho Nguyệt Vô Thương cảm thấy càng thêm ù ù cạc cạc: "Ta là ai? Ngươi nói cho ta biết, ta là ai?"
Hàng mày Nguyệt Vô Thương nhíu chặt hơn, hôm qua nàng cũng hỏi hắn, nàng là ai? Nàng không phải là nàng! Chẳng lẽ vấn đề là ở chỗ đó?
"Sắc Sắc, vậy nàng nói cho ta..." Nguyệt Vô Thương ôn nhu nói, đưa tay vuốt ve vị trí nốt ruồi chu sa ngày ấy đã biến mất không thấy gì nữa, "Không có viên nốt ruồi này, ta là ai?"
Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt Nguyệt Vô Thương hiện thời sạch sẽ thật không có một tia tạp chất, hơi hơi ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Ngươi đương nhiên vẫn là Nguyệt Nguyệt!"
"Ừm, tốt lắm!" Nguyệt Vô Thương sửa sang lại vẻ mặt trên mặt, đối với Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu nói: "Ta cho nàng biết, mặc kệ hiện thời trong lòng nàng đang nghĩ như thế nào, trong lòng ta nàng vẫn là Sắc Sắc!"
Vốn tưởng rằng nghe Nguyệt Vô Thương, trong đầu xoay xoay, nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy rất có để ý. Ngẩng đầu nhìn Nguyệt Vô Thương, yếu ớt kêu một tiếng: "Nguyệt Nguyệt!"
"Có ta !" Nguyệt Vô Thương ôn nhu đáp, tiến lên đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì có được hay không?"
Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ khuôn mặt Nguyệt Vô Thương gần ngay trước mắt, tránh đi tầm mắt của Nguyệt Vô Thương. Nàng không muốn từ trong mắt hắn nhìn thấy bộ dáng một người khác, huống chi người nọ vẫn là người mà nàng chán ghét như vậy.
Nàng lo lắng, thấp thỏm lo âu bất quá chính là, hiện thời nàng đang mang vào bộ mặt một người khác, dựa vào ở trong lòng hắn, điều này làm cho nàng cảm thấy bất an, còn có chút khó chịu nho nhỏ. Làm cho trong lòng nàng có một loại ảo giác, người hắn thích không phải nàng, mà là một người khác, thật sâu ập vào lòng.
Dạ Nguyệt Sắc không để ý Nguyệt Vô Thương nheo lại hai tròng mắt, cố chấp từ trong lòng Nguyệt Vô Thương đứng lên, chạy đến trên giường, bọc chăn co rút thành một cục, yếu ớt nhìn Nguyệt Vô Thương, chậm rãi nói một câu: "Hiện thời ngươi cách ta xa một chút!"
Sắc mặt Nguyệt Vô Thương nhất thời đen kịt, nụ cười ôn nhu tiêu tán không thấy, vừa mới còn không phải đang rất tốt sao, tại sao lại biến sắc mặt.
"Nguyệt Nguyệt, làm sao bây giờ?" Dạ Nguyệt Sắc đem cằm tựa ở trên đầu gối, tội nghiệp nhìn Nguyệt Vô Thương, hỏi. Không đợi Nguyệt Vô Thương trả lời, đột nhiên suy nghĩ hỏi một cái vấn đề: "Ngươi làm sao nhận ra được ta?"
Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có một đám quạ bay qua, nhíu nhíu hai tròng mắt hoa đào, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, lập tức cười nhẹ nhàng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khóe môi hơi cong, miễn cưỡng nói: "Ta nhận ra nàng, thì có gì kỳ quái?"
"Nhưng mà..." Dạ Nguyệt Sắc sờ sờ mặt mình, yếu ớt nói: "Ta đã biến thành bộ dáng này?" Dạ Nguyệt Sắc lẩm bẩm, vừa nghĩ đến bản thân mình biến thành bộ dáng hồ ly tinh, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái, hơn nữa bản thân mình đang mang mặt hồ ly tinh, đôi mắt lướt qua dấu vết trên người Nguyệt Vô Thương, ảo não đến chết đi được.
"Sắc Sắc..." Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu mày, nhìn bộ dáng ảo não của Dạ Nguyệt Sắc, hơi suy tư một phen, nhưng không đợi hắn nói chuyện, Dạ Nguyệt Sắc liền gào khóc kêu hai tiếng.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, làm sao đây? Làm sao đây?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương hét lên: "Ta không muốn biến thành bộ dạng này!"
Lời này làm cho Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc càng nhíu chặt mày, nheo mắt lại, vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước, sau lại nói là đổi dạng?
Nguyệt Vô Thương đứng lên, chuẩn bị đi về hướng Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc lập tức vươn tay ngăn lại : "Ngươi đừng tới đây! Cách ta xa một chút!"
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương tối sầm lại, ý cười trong mắt nhanh chóng cứng lại, trong lòng càng là buồn bực. Vốn dĩ hôm qua bị nàng đốt lên ngọn lửa, hắn vẫn còn chưa kịp thu chút lợi tức trở về, hiện thời lại không cho hắn tới gần, trong lòng Nguyệt Vô Thương càng nghẹn thở, nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Dạ Nguyệt Sắc chằm chằm, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy quanh thân lành lạnh, rụt rụt về hướng góc giường.
Không tự chủ bắt đầu giải thích nói: "Ta không muốn từ trong mắt ngươi nhìn thấy bộ dáng người khác?" Dạ Nguyệt Sắc đem cằm dựa vào ở trên đầu gối, yếu ớt đem mắt nhìn thẳng vào Nguyệt Vô Thương.
Mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, ôn nhu nói: "Nàng từ trong mắt ta nhìn thấy bộ dáng của ai?"
"Hồ ly tinh!" Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt nói, cho nên nàng không muốn nhìn vào mắt hắn, từ từ gục đầu xuống.
Mày Nguyệt Vô Thương nhíu lại chặt hơn, trong lòng thoáng suy tư, trong mắt hắn nhìn thấy bộ dáng của hồ ly tinh? Bất đắc dĩ thở dài, cũng không làm Dạ Nguyệt Sắc khó xử nữa, tự mình đi đến tủ quần áo cầm một bộ bạch y, khoác lên người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đôi mắt liền tối sầm lại, Tây Tử Dặc! Mắt Nguyệt Vô Thương quay vòng, hôm qua đã cho Nam Uyên đi thăm dò, lúc này hẳn là cũng có kết quả. Sắc Sắc nói nàng từ bên trong đôi mắt hắn thấy được Tần khuynh, sao lại như thế?
Đúng như dự đoán, Nam Uyên đã đợi bên ngoài lầu các trong rừng đào. Nam Uyên thấy Nguyệt Vô Thương bước ra, bước nhanh đi lên phía trước, nói: "Nô tài ở dịch trạm trong quán thấy một người?"
"Tần Khuynh!" Nguyệt Vô Thương híp híp mắt, hắn cũng không thấy kỳ quái vì sao lại Tần khuynh xuất hiện tại dịch quán, bởi vì ngày ấy ở ven sông huyện đã gặp được Tần khuynh. Chỉ là hiện thời nghe Dạ Nguyệt Sắc lại nhắc tới Tần khuynh, hắn mới cảm thấy kì quái.
"Đúng!" Nam Uyên nhíu nhíu mày, hắn kỳ quái chính là: "Tần khuynh thoạt nhìn rất là cổ quái...
Nam Uyên hồi tưởng lại hôm nay thấy bộ dáng của Tần khuynh, "Hôm nay ở dịch quán thấy Tần khuynh, nàng ta lén lén lút lút từ trong dịch quán bước ra, quay mắt về phía cây cột bóng loáng của dịch quán nhìn nhìn, sau đó vỗ về mặt mình, sắc mặt dữ tợn, thì thào tự nói..."
Nguyệt Vô Thương thấy Nam Uyên nhíu nhíu mày, ẩn ẩn hỏi: "Đã nói những gì?" Nếu như không phải bởi Sắc Sắc kỳ quái như thế, hắn mới không thèm nhìn đến nữ nhân này.
"Nói..." Nam Uyên nhíu mày nói: "Nói phu nhân bắt đầu từ ngày hôm nay ở hương lâu thay nàng ta chịu khổ, mà nàng ta sẽ lấy lại những thứ mà đúng ra là của nàng ta..."
Nguyệt Vô Thương nhíu mày, cảm thấy suy tư một chút, hồi nghĩ lại Dạ Nguyệt Sắc nói từ trong mắt hắn thấy được Tần Khuynh, nhưng rõ ràng là nàng ở trước mắt hắn, mà Tần khuynh còn nói muốn thay thế Dạ Nguyệt Sắc. Tim có bảy nhánh, ruột có chín đoạn. Chính là chỉ cần có thể tìm ra ảnh hình người địa phương, Dạ Nguyệt Sắc thấy đó là bộ dáng của Tần khuynh, mà Tần khuynh thấy lại là bộ dáng của Dạ Nguyệt Sắc, nhưng vấn đề là chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tần khuynh đến nơi nào?" Nguyệt Vô Thương híp mắt hỏi.
"Ra khỏi dịch quán, đi về hướng náo nhiệt nhất ở kinh thành!" Nam Uyên nhẹ nói nói.
"Tốt lắm, đi xuống đi!" Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ cong một cái, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy nàng ta sẽ làm cách nào để cầm lại thứ bản thân mình nên được . Nguyệt Vô Thương híp híp mắt, hướng lầu các đi đến.
Nguyệt Vô Thương đẩy cửa ra, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc vẫn núp ở góc giường như trước, thấy hắn tiến vào, hơi hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu. Nguyệt Vô Thương trong lòng mềm nhũn, khẽ thở dài một cái đi đến trước giường, đem Dạ Nguyệt Sắc kéo vào trong ngực.
Ôn nhu an ủi: "Sắc Sắc, bộ dáng của nàng không hề thay đổi..." Nguyệt Vô Thương đem cằm tựa vào đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, "Nàng không hề đổi thành nàng ta, ta cũng sẽ không hề nhận sai !"
Dạ Nguyệt Sắc đầu ngẩng đầu lên, có chút khó tin nhìn Nguyệt Vô Thương, nhưng nàng rõ ràng thấy đã không còn là bộ dáng của mình nữa mà.
"Sắc Sắc, nhanh chóng đứng lên thay quần áo..." Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ Dạ Nguyệt Sắc, thấy Dạ Nguyệt Sắc không hiểu, cười gian trá nói: "Nếu còn không mau một chút, chẳng lẽ muốn người ta giúp nàng một tay?"
Dạ Nguyệt Sắc vội vàng từ trên giường bọc chăn đứng lên, hướng tủ quần áo trong trí nhớ đi đến, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện trước kia Nguyệt Vô Thương muốn nàng mặc quần áo của hắn, Dạ Nguyệt Sắc kéo ra tủ quần áo phát hiện bên trong đã thêm không ít nữ trang, phần lớn là màu xanh sáng. Trên mặt hiện một chút ý cười, chọn một bộ quần áo thay.
Lúc đi ra chỉ thấy Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng dựa vào ở cạnh bình phong, ý cười hòa hợp nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng mặc quần áo: "Ngươi vào khi nào?"
Khóe miệng Nguyệt Vô Thương gợi lên một chút ý cười lười nhác, híp hai tròng mắt hoa đào, đi đến phía trước đem nàng ôm vào trong ngực, cười nói: "Sắc Sắc, mang nàng đi ra ngoài xem một màn kịch vui!"
Dự liệu như thế nào lại bị mĩ nhân đẩy ra, Dạ Nguyệt Sắc nói một câu làm cho hoa đào trong mắt của Nguyệt Vô Thương giống như bị sương đánh, sắc mặt đen thui có chút dọa người.