Chuyển ngữ Lyn Suki Beta Nhã Vy
“Ai, đệ đệ ta cứ làm trò vậy thôi, thực ra cũng chẳng phải người xấu đâu, mỹ nhân, nàng đừng để trong lòng.” Liên Cầm đĩnh đạc nói, sau lại hào phóng lôi kéo Trác Diệp đi thẳng về phía trước.
Xảo Linh và nha hoàn theo sát phía sau.
“Ta tất nhiên tin lời Liên cô nương.” Trác Diệp cười nói.
Liên Cầm cau mày nói: “Đừng gọi Liên cô nương, Liên cô nương, thấy nhiều bên ngoài rồi! Gọi tên của ta, gọi tên của ta đi.”
“Được, Liên Cầm.” Trác Diệp tự nhiên sửa lại lời nói, sau lại trêu chọc như nói: “Vậy cũng đừng cứ mãi gọi ta mỹ nhân mỹ nhân, cho dù ta da mặt dày nhưng nếu đi trên đường, cô cứ gọi một tiếng mỹ nhân như vậy thì không chừng biết bao nhiêu mỹ nhân trên đường đều quay lại đấy! Cứ gọi ta là Trác Diệp.”
“Ha ha!” Liên Cầm cười trong sáng, sảng khoái nói: “Tốt, về sau chúng ta gọi nhau bằng tên, Trác Diệp, Trác Diệp… Coi như cũng được, rất thuận miệng đấy.”
“À…” Trác Diệp cũng cười ra tiếng, nàng càng ngày càng yêu thích sự thẳng thắn của nữ tử này…
Hậu hoa viên Liên phủ, trong lương đình.
Trác Diệp bê chén trà, yên lặng nhìn Liên Cầm ở đối diện, thật đúng là kỳ lạ quá rồi, rõ ràng gương mặt giống như đúc, sao trên người Liên Cầm lại mang khí khái hào hùng bức người, đầy hưng phấn, mà trên người Liên Tiêu lại trở thành tà khí, mị hoặc yêu nghiệt vậy nhỉ?
Liên Cầm bắt gặp Trác Diệp đang nhìn mình đến xuất thần thì không khỏi lấy tay chà xát khuôn mặt mình, nhướn mày nói: “Đang nghĩ đến kẻ gây tai họa là đệ đệ ta sao?”
Kẻ gây tai họa? Bề ngoài giống như…là kẻ rất hay gây tai họa đấy…
Trác Diệp cũng không phủ nhận, cười nói: “Cô với lệnh đệ thật đúng là không giống nhau…”
“Trong nhà ta có một tai họa đã là quá sức rồi, nếu là hai tai họa, cha mẹ ta càng buồn thêm rồi!” Liên Cầm bóc một hạt đậu phộng ném vào trong miệng, lại nói: “Aiz…Cũng không biết mẹ ta sao sinh hay vậy cà, sinh ra ta giống y chóc tên tai họa kia…”
“Phì…” Trác Diệp phì cười một tiếng, không biết xấu hổ mà đả kích Liên Cầm, tính cách tựa như cô bé con, ở thời phong kiến này, cha mẹ nàng chắc cũng phát sầu không ít… Tỷ đệ Liên gia này thật đúng là thú vị….Thú vị…
“Đúng rồi, nàng thực muốn gả cho Vương gia mặt lạnh kia hả?” Liên Cầm nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên bát quái hỏi.
Vương gia mặt lạnh? Là Phượng Lâm Sách sao? Trác Diệp sửng sốt một chút rồimới có phản ứng
“Nào có chuyện đó, chỉ là tin vịt thôi, cô cũng tin sao?” Trác Diệp lắc đầu bật cười.
“Làm sao có thể tin được! Trong kinh thành có ai không biết vị thần mặt lạnh kia từ trước tới nay không gần nữ sắc, trừ Vương phi đã qua đời của hắn ra, có thể nói nàng là cô gái đầu tiên hắn mang vào phủ.”
Trác Diệp nở một nụ cười khổ: “Hắn chẳng qua chỉ là hoài nghi lai lịch của ta nên đặt ta dưới tầm mắt để thuận tiện giám sát mà thôi…”
“Hoài nghi lai lịch của nàng? Giám sát?” Liên Cầm kinh ngạc lặp lại nói.
“Đúng vậy! Ai bảo chúng ta gặp nhau quá trùng hợp chứ…” Trác Diệp than nhẹ một tiếng, trong lòng lại chêm vào một câu: lại ai bảo lai lịch của mình quỷ dị không rõ đây chứ…
Liên Cầm nhìn vẻ mặt Trác Diệp buồn bã liền săn sóc không tiếp tục truy vấn nữa, đối với nàng, Trác Diệp có thân phận gì đều không quan trọng, nàng chỉ biết nàng ưa thích nữ tử thong dong mà lạnh nhạt này, cũng tin tưởng trực giác của mình, chỉ cái này thôi là đã đủ rồi…
“Tiểu thiếu gia, chậm chút, coi chừng ngã…”
Bỗng nhiên, cách đó không xa, một bóng người nho nhỏ màu xanh thẫm chạy tới. Sau lưng còn có nha hoàn vẻ mặt lo lắng.