Chuyển ngữ Lyn Suki Beta Nhã Vy
Phong Lâm Uyển, dưới gốc cây Phong.
Trác Diệp ngồi trước bàn đá nghiêm túc học Xảo Linh thắt dây(), Hương Tuệ cách đó không xa, vẻ mặt bất an đi qua đi lại.
()Thắt dây: nguyên gốc là đánh lạc tử, mình không biết dịch sang tiếng việt thế nào, nhưng nó là dùng những sợi dây thắt lưới lại với nhau ra thành hình thù, đây là ví dụ minh họa:
“Hương Tuệ, cô không thể ngồi xuống nghỉ một lát sao? Cô cứ lúc ẩn lúc hiện, đi qua đi lại, đầu ta choáng váng luôn rồi nè…” Xảo Linh ngẩng đầu, trợn mắt nói. “Hôm nay chính là kỳ hạn nửa tháng của Hoàng Thượng đặt ra đó! Cũng không biết tiểu thế tử làm bài như thế nào, aiz…” Hương Tuệ ngồi trên mặt ghế đá, lo lắng nói.
Hương Tuệ đã tiếp xúc với Trác Diệp mấy lần, cũng nhìn ra vị tiểu thư Trác Diệp này là người hiền hòa, ngồi trước mặt nàng, thời gian trôi qua cũng buông lỏng hơn, không cần giữ lễ tiết …
Nhìn sang thấy Trác Diệp đang cúi đầu loay hoay với mấy nút thắt, trong lòng Hương Tuệ nghi hoặc, Trác tiểu thư không gấp sao? Hoàng Thượng cũng đã nói, nàng và tiểu thế tử cùng phạt cùng thưởng mà…
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, có lẽ em nên tin tưởng tiểu thế tử một chút.” Trác Diệp khẽ cười một tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn mà nói.
“Hi vọng tiểu thế tử sẽ thuận lợi vượt qua kiểm tra, buổi trưa cũng sắp đến rồi, tiểu thế tử cũng sẽ mau trở lại…”
“Tiểu Diệp Tử Tiểu Diệp Tử!!! Cháu đã trở về…” Đang nói thì tiểu thế tử đã trở lại, người còn chưa chờ vào Phong Lâm Uyển, giọng nói giòn dã đã truyền vào trước…
Trác Diệp thả dây thắt trong tay xuống, tiếp được Bánh Bao Nhỏ đang phi tới, mỉm cười hỏi: “Xem Huyễn Nhi rất vui vẻ, hôm nay xem ra làm bài khảo thi được đúng không?”
Bánh Bao Nhỏ nghe vậy thì liền gật cái đầu nhỏ, thần khí nói: “Đó là hiển nhiên rồi! Đề mục đơn giản như vậy, làm sao có thể làm khó được bản thế tử chớ!”
“A! Ta biết ngay Huyễn Nhi là giỏi nhất mà!” Trác Diệp nói xong gặm linh tinh trên má Bánh Bao Nhỏ một chặp.
“Tiểu Diệp Tử! Đừng! Mỗi lần đều dùng nước miếng của cô rửa mặt cho bản thế tử! Bẩn chết thôi!” Bánh Bao Nhỏ ghét bỏ lau mặt! Thật đáng ghét, làm cho mặt bé dính đầy nước…
Trác Diệp lơ đễnh, kháng nghị cũng vô ích, nàng làm sao mà không gặm được chứ, ai bảo Bánh Bao Nhỏ đáng yêu như vậy! Ngốc sao mà không gặm cho được …
Hương Tuệ một bên nhẹ nhàng thở phào ra, vượt qua kiểm tra là tốt rồi… Sau lại sùng bái nhìn qua Trác Diệp, Trác tiểu thư thật giỏi, có thể khiến cho tiểu thế tử vốn không thích đọc sách vượt qua được kỳ thi…
Xảo Linh không quá bất ngờ, lúc trước nàng thấy thái độ Trác Diệp bình tĩnh, tự tin thì cũng đã liệu được trước kết quả này…
“Xảo Linh, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Trác Diệp phân phó một câu, ôm Bánh Bao Nhỏ vào phòng. Gần đây Bánh Bao Nhỏ đều ỷ lại Trác Diệp, đều dùng cơm trưa cơm tối ở đây.
Cơm trưa xong xuôi, Trác Diệp đuổi Xảo Linh và Hương Tuệ đi ra ngoài rồi mới đưa hai thanh chocolate ra, ngồi xổm xuống, cười đưa cho Bánh Bao Nhỏ…
“Đây là…” Bánh Bao Nhỏ nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Trác Diệp mà nói: “Đây là điểm tâm sao? Cho cháu sao?”
“Đúng! Đây là ban thưởng cho Huyễn Nhi đấy.” Trác Diệp cười nói.
“Tiểu Diệp tử, cô thật tốt!” Bánh Bao Nhỏ nhào vào ngực Trác Diệp, ôm cổ nàng, mân mê cái miệng nhỏ, hôn một cái thật vang dội trên mặt nàng.
A! Quả nhiên, tiểu tử thúi này thích nhất là thức ăn… Trác Diệp nhìn Bánh Bao Nhỏ đáng yêu, đưa tay vuốt ve đôi má bé, trong lòng ấm áp, dịu dàng, mềm mại…
“Điểm tâm này là đưa cho Huyễn Nhi ăn đó, Huyễn Nhi phải đồng ý ta, không thể để cho những người trong phủ trông thấy, đặc biệt là phụ vương của cháu, có biết không?” Trác Diệp nghiêm túc dặn dò Bánh Bao Nhỏ.
“Vâng, cháu sẽ không cho người khác biết đến!” Bánh Bao Nhỏ nghiêm túc gật đầu nói.
“Cô nương…” Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Xảo Linh: “Hoàng Thượng tới, Vương gia bảo cô và tiểu thế tử đến sảnh trước…”