Chuyển ngữ Thanh Hoa Beta Nhã Vy
Liên Cầm nhìn sắc mặt Phượng Lâm Ca ảm đạm có chút không hiểu nổi. Đã yêu thích thì đi tranh thủ là được rồi, hắn làm sao phải trưng ra vẻ bất đắc dĩ lại không có sức như vậy chứ? KHông đợi nàng hỏi nhiều đã thấy Trác Diệp và Xảo Linh ôm Bánh Bao nhỏ cùng Liên tranh đi tới, hai người cũng ngừng nói chuyện.
Trác Diệp ngồi đối diện Liên Cầm, lấy khăn tay ra xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi của Bánh Bao nhỏ và Liên Tranh, sau đó cười nói: “Hai Bánh Bao Nhỏ bướng bỉnh đều mệt mỏi rồi chứ? Nghỉ một lát rồi lại chơi!”
Phượng Lâm Ca đưa cho Trác Diệp một quả quýt mật đã bóc vỏ: “Ăn quả ướp lạnh giải khát đi.”
“Cảm ơn.” Trác Diệp cười nói cảm ơn, đón nhận rất tự nhiên, bóc một múi cho vào miệng.
Liên Cầm nhìn ánh mắt Phượng Lâm Ca dịu dàng, hành động tri kỷ thì không khỏi cười mập mờ, thiếu chút nữa là huýt sáo rồi…
Bánh Bao nhỏ bò toài ra chiếu, cầm lấy một miếng bánh ngọt, hỏi Liên Tranh: “Đệ biết đây là cái gì không?”
“Là bánh ngọt tứ hỉ.” Liên Tranh ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy đệ có biết bánh ngọt tứ hỉ làm từ cái gì khoong?” Bánh Bao nhỏ lại hỏi.
“Cái này….” Cái này làm khó Liên Tranh rồi, chỉ thấy bé hơi nhíu đôi mi thanh tú chốc lát, sau đó trả lời: “Tranh Nhi không biết.”
“Đần!” Bánh bao nhỏ lộ vẻ mặt trẻ con không dạy được, giả vờ giả vịt lắc đầu, nói: “Để bản thế tử đến nói cho đệ biết. Bánh ngọt tứ hỉ là dùng lúa mạch mài thành phấn làm thành!”
“Ồ.” Liên Tranh nghe vậy thì chăm chú gật đầu.
Sau đó Bánh bao nhỏ chỉ vào ruộng lúa mạch cách đó không xa, nói tiếp: “Đệ xem, những cây lúa mạch kia khi chín thì bông lúa mạch sẽ có màu vàng óng ả, có thể làm được rất nhiều bánh ngọt!”
Trác Diệp và Phượng Lâm Ca đều nở nụ cười. Tên nhóc này quả thật biết áp dụng vào thực tế…
“Huyễn Nhi ca ca biết thật nhiều! Trên sách cũng không ghi lúa mạch có thể làm thành bánh ngọt mà.” Liên Tranh sùng bái tán thưởng nói.
“Đó là tự nhiên! Thứ trên sách không có ghi, bản thế tử đều biết đến khá nhiều!” Bánh Bao nhỏ kiêu ngạo nghểnh cổ: “Sau này đi theo ca ca lăn lộn, học tập nhiều một chút mới có lợi với đệ!” Nói xong nhét bánh ngọt tứ hỉ trong tay vào bàn tay nhỏ bé của LiênTranh, hào phóng: “Cầm ăn đi!”
“Ha ha…”
“Ha ha…”
Đứa nhóc này thật đúng là một người vui vẻ. Mấy người ở đây lại bị bé chọc cho cười to không ngừng một lần nữa…
Đang cười nói thì thấy Liên Tiêu mang theo mấy con cá toàn là nước vẫn đang vẫy đuôi trở về, vạt áo đỏ vung nhẹ lên, cá trong tay bay về phía Liên Cầm…
Liên Cầm phi thân lên, đón được mấy con cá ở giữa không trung, làm cho Phượng Lâm Ca cùng Trác Diệp ngồi tại chỗ miễn cho bị dính nước tanh, còn nàng thì không may…
“Ta nói đồ khốn nạn nhà đệ! Vung vung cái mông! Làm tanh hết người bà đây!” Liên Cầm ngoác miệng mắng.
Liên Tiêu lười biếng nói: “Ta nhớ chúng ta luôn luôn phân công rõ ràng. Ta bắt cá, còn việc giết cá tự nhiên là tỷ làm rồi!”
“Ha hả, nói như là thật luôn ấy nhỉ…”
“A, được rồi. Ta đi làm cá với cô!” Trác Diệp thấy Liên Cầm còn một bộ muốn mắng liền vội vàng kéo nàng đi.
“Đợi một chút, làm sạch mấy thứ đồ ăn này luôn đi.” Trác Diệp vừa dứt lời thì bỗng nhiên có người nói tiếp.
Trác Diệp theo tiếng nhìn lại, thì ra là Phượng Lâm Duệ và Phượng Lâm Sách cũng về rồi…
Ngọn núi này không phải quá lớn, lại cách nhà nông không xa, trên núi cũng không có dã thú gì, bọn họ cũng chỉ săn được mấy con thỏ, gà rừng, đông vật nhỏ yếu, nhưng cũng đủ đám người này ăn hết.
Trác Diệp cười cười, đưa tay đón con mồi trong tay họ, Xảo Linh và liên Cầm cũng vươn tay trợ giúp. Ba nữ tử mượn đao kiếm của thị vệ làm dụng cụ để giết con mồi, nhấc chân đi về phía bờ suối.
Liên Tiêu nhìn bóng lưng của các nàng, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó mũi chân chĩa xuống đất, thân hình nhoáng một cái cũng đi tới bờ suối, bay bổng nhảy lên một cái cây to, gối lên hai tay rồi biếng nhác mà nằm trên cành cây…
Phượng Lâm Sách nhìn bóng yêu nghiệt người đàn ông trên cây bên bờ suối thì khẽ nhíu mày. Phượng Lâm Ca cũng nhìn về phía bờ suối, sắc mặt buồn vô cớ, không biết suy nghĩ cái gì. Phượng Lâm Duệ nhìn người này rồi lại nhìn xem người kia, sau đó nhíu mày…