Chuyển ngữ Lyn Suki Beta Nhã Vy
Trên mặt Trác Diệp trầm tĩnh và lạnh nhạt, trong lòng thì âm thầm mắng: “Ngu ngốc! Nữ nhân này có có đầu óc hay không vậy! Trong trường hợp thế này còn cố tìm nàng gây phiền toái, còn tưởng nàng ta sĩ diện, cái này kông phải là tự làm cho mình mất mặt sao!” Trác Diệp cao thấp đánh giá Ngọc Lâm một phen, sau đó lắc đầu, trong lòng âm thầm bình luận: “Người này ngoại trừ khuôn mặt ra, những mặt khác đều chẳng ai buồn để ý, ngay cả ngón chân Phượng Lâm Ca thôi, nàng ta cũng chẳng xứng…”
“Chuyện gì ồn ào vậy?” Phượng Lâm Duệ dừng động tác kéo dây cung, nhìn về phía đám người chỗ Phượng Lâm Ca, nhíu mày hỏi.
“Một chút chuyện nhỏ thôi, Hoàng Thượng, Tam ca, xin mọi người cứ tiếp tục, không cần làm mất hào hứng của mọi người.” Phượng Lâm Ca đã bình tĩnh lại nhưng trên khuôn mặt vẫn âm trầm như trước.
Liên Cầm trực tiếp đi tới nhìn Âu Dương Noãn Nhi, lại liếc qua Ngọc Lâm, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười nói: “Ấy, đây không phải Âu Dương đại tiểu thư và Hòa Ngọc Đại tiểu thư sao? Sao thế? Cũng có hứng thú tới xem chúng ta đoạt liên hoa đăng sao? Nhưng Ngọc đại tiểu thư này, giọng nói của cô cũng hơi ngang ngược rồi thì phải? Nghe thấy mà khiến ta phát run, kéo cung không không ổn nữa đấy…” Nói xong còn làm bộ run một cái.
“Liên Cầm! Ngươi là đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, đồ không biết xấu hổ, ngươi nói cái gì?” Ngọc Lâm bị chọc giận.
“Ngọc Lâm, im đi!” Âu Dương Noãn Nhi vội kéo Ngọc Lâm. Trước mặt Hoàng Thượng, trước mặt Vương gia, đây không phải là nơi nàng có thể làm càn!
“Có thôi hết hay không hả?” Không đợi Liên Cầm lên tiếng nữa, Phượng Lâm Duệ đã dẫn đầu khiển trách quát mắng: “Quả nhiên là không để trẫm vào mắt rồi phải không?”
Phượng Lâm Sách và Liên Tiêu cũng dừng bắn tên, Phượng Lâm Sách đứng bên cạnh Phượng Lâm Duệ khẽ cau mày nhìn thoáng qua Ngọc Lâm và Âu Dương Noãn Nhi, sau đó mặt không biểu tình rời ánh mắt đi.
Âu Dương Noãn Nhi nhìn thấy Phượng Lâm Sách cũng không nhìn mình nữa, trong lòng không khỏi có phần thất vọng…
Hai tay Liên Tiêu ôm ngực, lười biếng để cung sang một bên rồi dựa tường vui vẻ xem trò hay.
Ngọc Thương Phong nghe thấy ồn ào thì vội nhìn sang, đã thấy nữ nhi nhà mình gây họa, trán lập tức ứa ra mồ hôi lạnh, làm bậy mà, sinh ra con gái như vậy thật muốn chết mà! Ông ta vội vàng chạy tới tát nàng ta một cái: “Thánh thượng trước mặt mà con cũng dám lỗ mãng sao? Còn không mau quỳ xuống!”
“A—-!” Ngọc Lâm ôm má không thể tin nhìn Ngọc Thương Phong, người cha vẫn luôn yêu thương nàng ta lại đánh nàng ta trước mặt nhiều người như vậy…
“Quỳ xuống!” Ngọc Thương Phong cấp thiết ra lệnh, sắc mặt trở nên khó coi, nghến răng nghiến lợi nói.
Ngọc Lâm nhìn Phượng Lâm Duệ trầm mặt xuống, trong lòng cũng luống cuống. Nàng ta vội vàng quỳ rạp xuống: “Hoàng Thượng, dân nữ….”
“Là lão thần quản giáo không nghêm, quấy nhiễu thánh giá, xin Hoàng Thượng trách phạt.” Ngọc Thương Phong cũng run rẩy quỳ xuống..
“Cũng không phải chuyện gì đáng lo, Ngọc ái khanh không cần như thế, tất cả đứng lên đi.” Giọng nói Phượng Lâm Duệ lạnh nhạt, lộ ra vẻ uy nghiêm.
“Tạ ơn Hoàng Thượng không phạt.” Ngọc Thương Phong dập đầu, đứng lên. Sau đó nhìn Ngọc Lâm vẫn đang quỳ trên mặt đất, nổi giận nói: “Còn không mau tạ ơn Hoàng Thượng!”
Ngọc Lâm rưng rưng dập đầu: “Tạ Hoàng Thượng…” Sau đó đứng dậy, ôm mặt chạy rất nhanh…
“Ngọc Lâm!” Âu Dương Noãn Nhi kêu một tiếng, muốn đuổi theo, nhưng liếc Phượng Lâm Sách ở bên một cái, rồi lại không đi nữa, lúc nàng ta đang do dự thì Ngọc Lâm đã không thấy bóng dáng đâu rồi…
Trác Diệp lắc đầu, Ngọc Lâm này cũng thật đáng thương, một cô gái, trước mặt vua và phần đông đại thần, quý tộc, lại bị giáo huấn khiển trách, bị đánh, ai cũng không chịu được…
Nhưng mà… Cũng là do nàng ta tự tìm lấy!
“Phụ hoàng____!” Bỗng nhiên một cậu bé khoảng tuổi từ xa chạy tới
Con trai của Phượng Lâm Duệ? Tiểu hoàng tử? Gen hoàn gia đúng thật là ưu tú mà! Trác Diệp nhìn cậu bé kia, trong lòng không khỏi chậc chậc tán thưởng, cậu bé này ấy à, môi hồng răng trắng, mặt mày tuấn tú, mới nhỏ như vậy đã trở thành một tiểu suất ca rồi! Đợi đến lúc trưởng thành, không biết lại muốn mê hoặc tâm biết bao cô nương nữa đây…
“Vũ nhi, chạy như vậy đấy hả, nào có dáng vẻ của thái tử nữa!” Phượng Lâm Duệ nhíu mày, trầm giọng nói.
Nghe vây, trong lòng Trác Diệp sáng tỏ, thì ra đây là tiểu thái tử Phượng Li Vũ… Nàng nghe Bánh bao nhỏ nhắc qua, tiểu thái tử cũng đi đọc sách ở thư viện Ngự Hiền
“Nhi thần biết sai rồi.” Phượng Li Vũ dứt lời liền cung kính thủ lễ tiết, vừa lo lắng nói: “Nhưng mà mẫu hậu vừa nói không khỏe, đã hồi cung rồi, phụ hoàng có đi xem thế nào không ạ?”
Phượng Lâm Duệ nghe vậy nhíu mày: “Sao không thấy người đến bẩm báo trẫm?”
“Mẫu hậu nói phụ hoàng thư giãn một chút, không nên quấy rầy người… Nhi thần mới rồi thấy sắc mặt mẫu hậu vô cùng không tốt mới tự chủ trương….”
“Hôm nay Liên hoa thải này trẫm không thi được với mọi người nữa.” Phượng Lâm Duệ than nhẹ một tiếng, đưa tay qua để cung lên kệ, “Khởi giá, hồi cung!”
“Ta thấy hôm nay trận tỷ thí này tạm thời dừng ở đây đi!” Liên Tiêu híp một đôi mắt hoa đào hẹp dài, lười biếng nói.
“Cũng tốt, bị quấy nhiễu như thế, chút hào hứng cũng mất.” Liên Cầm nói xong, tiêu sái vung tay, ném cung tới trên kệ.
Phượng Lâm Sách không nói hai lời, trực tiếp bỏ đi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Phượng Lâm Ca nhẹ giọng nói với Trác Diệp.
“Ừ, được.” Trác Diệp gật đầu.
Liên Tiêu cũng muốn tiến lên gần Trác Diệp, bông nhiên một nam tử nhìn như thị vệ đi tới, nói với Liên Tiêu và Liên Cầm: “Đại tiểu thư, đại thiếu gia, tướng quân mời hai người đi qua.”
Liên Cầm nhíu mày, lầm bầm nói: “Đoán chừng lại muốn giới thiệu cho chúng ta công tử này tiểu thư kia đấy, cha cũng thực sự là rảnh rỗi quá rồi…”
Liên Tiêu cũng đành chịu thở dài, cùng Liên Cầm đi theo người nọ.
Ngọc Lâm đứng dưới một gốc cây thanh bách, nhìn qua ngọn đèn dầu, nhìn đôi bích nhân đang chậm rãi bước đi kia, người đàn ông ôn nhã xuất trần tựa tiên nhân, nàng ta yêu thích hắn đã nhiều năm như vậy rồi! Tuy rằng người Thịnh Kinh đều biết vương gia ôn nhuận này cơ thể không tốt, không nên lập gia đình, nhưng nàng ta vẫn một lòng muốn gả cho hắn, nàng ta vì hắn, cái gì cũng có thể không để ý đến…
Nhưng hôm nay hắn lại ở bên cô gái khác! Hôm nay còn vì nàng ta mà quát tháo nàng! Sao hắn có thể đối xử với nàng ta như vậy!
Đều vì cô ả này! Hai mắt Ngọc Lâm phun lửa hừng hực, lòng đố kị, tiện nhân này! Hồ li tinh! Quyến rũ Thụy vương gia của Noãn Nhi tỷ tỷ, nay lại quyến rũ Cẩn Vương gia! Không biết xấu hổ!
Chính giữa hai cây thanh bách có dùng tơ tinh chất treo một mặt trời cực lớn, đó là tín ngưỡng của người Thiên Sóc, đó là Thần bình an trong Thiên Môn Niết Bàn
Phượng Lâm Ca và Trác Diệp đang đi qua phía dưới mặt trời kia, Trác Diệp không ngờ lại vấp phải một viên đá trên mặt đất, tụt lại sau Phượng Lâm Ca một bước…
Trong mắt Ngọc Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn, cổ tay run lên, một thanh dao găm khảm bảo thạch trượt ra khỏi cổ tay, vung tới sợi tơ buộc ngang cây Thanh Bách….