Chuyển ngữ Lyn Suki
Beta Nhã Vy
“Giọng nói này…” Trác Diệp ngưng thần nghe, chốc lát sau nghi hoặc mở miệng.
“Là đám Vương Hổ!” Phượng Lâm Sách nhíu mày nói tiếp. Mấy tên nhóc không yên này, rốt cuộc lại vào được…
“Xem ra là bọn họ sốt ruột rồi nên mới tự tiện xông vào…” Trác Diệp dứt lời, lại có phần bận tâm nhìn Cẩu Kỷ: “Tiền bối, những người kia là đi cùng chúng ta, bọn họ…”
Cẩu Kỷ khẽ đảo mắt, râu hơi run lên nói: “Đáng đời! Huyền trận của ta bọn họ cũng có thể xông vào được sao? Không biết lượng sức!” Thoáng dừng một chút, lão lại nói: “Cô bé không cần lo lắng, bọn họ cùng lắm là mất phương hướng trong trận mà thôi, hôm qua ta đã đóng cơ quan, sẽ không có tổn thương đến tính mạng người.”
Trác Diệp nghe vậy, không khỏi thở dài.
Không đợi Trác Diệp mở miệng lần nữa, Cẩu Kỷ liền quay sang nói với Trần Bì: “Con đi mang bọn họ đi ra!”
Trần Bì bĩu môi lên tiếng, không tình nguyện mà quay người đi.
Ba người Phượng Lâm Sách, Trác Diệp, Cẩu Kỷ đi ra trước tùng viện. Chỉ thấy chỗ cửa sân, Tùng Mặc đang lo lắng hướng nhìn quanh nội viện, Trương Dân bất an đi qua đi lại, Lưu Tỉnh tay cầm kiếm, trầm mặc ngồi cách đó không xa trên một tảng đá…
Ba người trông thấy đám người Phượng Lam Sách đi ra thì vội vàng đứng dậy chào đón.
“Vương gia…” Trương Dân kinh hỉ hô lên một tiếng.
“Vương gia, Trác tiểu thư, mọi người cuối cùng cũng ra…” Lưu Tỉnh nhẹ nhàng thở ra.
“Vương gia, mới hơn có một ngày, ngài…sao ngài lại tiều tụy thành như vậy…” Tùng Mặc giật mình, lại đau lòng mà nói.
“Ta không sao.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lại hỏi: “ Bọn họ có chuyện gì xảy ra?”
“Hôm qua Vương tướng quân thấy ngài và Trác tiểu thư đi vào hơn ba canh giờ chưa thấy trở lại nên liền xúc động muốn xông vào, Võ tướng quân ngăn cản không được nên liền đợi. Nhưng mãi lâu sau không thấy Vương tướng quân quay trở lại nên liền phái hai tướng quân khác đi tìm, kết quả cũng không ai trở lại…Võ tướng quân sợ gặp chuyện không may, liền cùng hai tướng quân nữa cũng vào tìm rồi…” Tùng Mặc trả lời. Nếu đám người Phượng Lâm Sách không trở lại, cậu ta và Trương Dân, Lưu Tỉnh cũng muốn tiến vào…
Thật ra nếu không phải Phượng Lâm Sách quản giáo cấp dưới nghiêm minh, bọn họ không dám tự tiện chống lại mệnh lệnh thì đoán chừng là đã xông vào còn sớm hơn cả Vương Hổ, Võ Diệc Minh…
Phượng Lâm Sách trầm mặc gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt Tùng Mặc dừng lại ở lão quái có chòm dâu dê vểnh lên, tay ôm hồ lô rượu sau lưng Trác Diệp. Người này là Cẩu Kỷ sao? A! Vậy là mời được rồi sao? Trác cô nương quả thực không đơn giản mà! Cẩu Kỷ này kể cả Vương gia, Hoàng thượng tự mình hay phái người đến nhưng đã mấy năm này vẫn chưa mời được người đâu…
Chính vào lúc nàym Trần Bì cũng đã dẫn đám người Võ Diệc Minh, Vương Hổ đi ra từ trong nội viện, những người này ở trong huyền trận mệt nhọc cả đêm, lúc này đã tương đối mệt mỏi và chật vật rồi! Vương Hổ còn hùng hồn, nói năng lý lẽ, đợi ra khỏi tiểu viện, nhìn thấy Phượng Lâm Sách mặt trầm xuống mới lập tức yên tĩnh lại!
“Vương gia…”
“Vương gia, ngài ra rồi…”
Phượng Lâm Sách “Ừ” một tiếng, nói: “Cẩu lão liền bối đã mời được rồi, chúng ta mau hồi trở lại.”
Mọi người nghe vậy thì trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, lập tức ồn ào chào Cẩu Kỷ
Cẩu Kỷ trợn trắng mắt, không kiên nhẫn mà phất tay nói: “Đi thôi! Lầm bà lầm bầm gì, thật là phiền toái!” Lão ghét nhất là nói chuyện với những người này như thể đã quen biết thế này!
Mọi người biết tính cách lão cổ quái, lại thêm Vương gia ở một bên nên cũng không dám nói gì, đều thức thời ngậm miệng lại. Có điều ánh mắt mọi người nhìn Trác Diệp đều có phần tò mò và kinh ngạc, đua nhau suy đoán cô gái này rốt cuộc lai lịch ra sao, sao lại có thể thắng được thần y Cẩu Kỷ như vậy? Thật đúng là không thể tin nổi!
Rời khỏi Mạc Thương Sơn, mọi người đều đi nhanh về phía kinh thành…