Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

chương 157: yêu nghiệt? không thể chọc vào…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xảo Linh nghe thấy Trác Diệp hỏi thì liền đẩy thứ trên tay tới: “Đây là thiệp mời của Liên Cầm tiểu thư phái người đưa tới ạ.”

“À?” Trác Diệp đưa tay nhận lấy, nhìn một chút rồi nói: “Lát nữa chuẩn bị một chút, dùng điểm tâm xong chúng ta sẽ tới Liên phủ.”

” Cô nương…” Xảo Linh nhìn vầng thâm dưới mắt Trác Diệp, đề nghị: “Hôm nay tinh thần cô nương không tốt lắm, chẳng bằng nghỉ ngơi một ngày, em sai người trả lời Liên Cầm tiểu thư, ngày mai lại đi được không ạ?”

“Không cần, cũng lâu rồi ta chưa thấy cô ấy, ta muốn đi thăm.” Trác Diệp kiên trì.

Xảo Linh bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi chuẩn bị nước ấm và điểm tâm.

Ăn cơm xong, thu dọn rồi thông báo với Mộc quản gia, Trác Diệp dẫn Xảo Linh và hai anh em họ trịnh rồi đi tới Liên phủ.

Liên phủ, trong khuê phòng của Liên Cầm.

“Nàng vẫn khỏe đó chứ? Hơn một tháng không gặp thôi mà, sao lại ỉu xìu thế này? Nhìn cái dáng vẻ vô tình này đi.” Liên Cầm nói xong còn đưa tay nhéo mặt Trác Diệp. Ấy! Trơn mượt thật! “Hình như còn hơi gầy thì phải.”

Trác Diệp phất tay đẩy vuốt ma của Liên Cầm đang không nỡ rời kia ra, ỉu xìu nói: “Không sao, lúc trước bôn ba nhiều nên hơi mệt.”

“Ta nói này, nàng cũng lợi hại thật đó! Còn mời được cả thánh y Cẩu Kỷ! Lão già kia nổi danh khó chơi đấy, nàng làm sao mà mời được thế?” Liên Cầm vớ lấy quả táo cắn rộp một miếng, nhai sảng khoái, đôi mắt phát sáng nhìn Trác Diệp.

“Hả? À…” Trác Diệp sững sờ nhìn Liên Cầm nửa ngày mới kịp phản ứng lại được câu hỏi của nàng ấy, bèn trả lời: “May mắn thôi, nhà ta có loại thuốc tổ truyền, cũng may chỗ Cẩu tiền bối không có, bọn ta đánh cược, may mà thắng được ông ấy nên ông ấy liền theo về thôi.”

“Ồ…” Liên Cầm không có hứng thú với dược vật y thuật, cũng không hỏi kỹ nữa. Nàng nuốt táo trong miệng rồi lại hỏi: “Cẩn Vương gia sao rồi? Hoàng Thượng và Vương gia mặt lạnh kia không cho người khác tới thăm, nói sợ làm phiền Cẩn vương gia tĩnh dưỡng, nhưng hình như nàng không bị lệnh cấm này hạn chế phải không?” Liên Cầm nói xong còn chớp mắt vài cái với Trác Diệp.

Trác Diệp làm bộ không thấy vẻ nháy mắt kia của Liên Cầm, nghiêm mặt trả lời: “Không nguy hiểm tới tính mạng nữa, chắc khoảng một tháng nữa sẽ được giải hết độc, tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ bình phục hoàn toàn.”

“À? Thì ra Cẩn vương gia trúng độc thật à!” Sắc mặt Liên Cầm bỗng nhiên nghiêm trọng hẳn.

“Sao thế? Cô không biết sao?” Trác Diệp sững sờ.

Lần thứ hai Phượng Lâm Ca xả thân cứu nàng, Phượng Lâm Sách đã thản nhiên nói với nàng chuyện Phượng Lâm Ca trúng độc, hơn nữa nhìn vẻ mặt những đại thần kia cũng không bất ngờ với tình hình cơ thể của Phượng Lâm Ca, nàng còn tưởng rằng chuyện Phượng Lâm Ca trúng kịch độc là chuyện mà mọi người đều biết chứ…

“Người trong triều chỉ biết hơn năm năm về trước, lúc ấy Cẩn vương gia theo Hoàng thượng cải trang xuất hành, trên đường gặp người ám toán, Cẩn vương gia ngăn một kiếm thay Hoàng Thượng, suýt chút nữa thì đã mất mạng, từ bấy đến nay cơ thể vẫn luôn không tốt…” Liên Cầm dừng một lát rồi nói thêm: “Ngày “Khai viên” hôm đó, ta thấy hắn ói máu, vẻ mặt kỳ lạ thì đã hoài nghi trong lòng, thì ra quả là trúng độc thật… Nhưng sao chưa từng nghe nói trên kiếm có bôi độc nhỉ!”

“Ta nghĩ, Hoàng thượng và Vương gia giấu diếm quần thần ắt là có lý do của họ, cũng may bây giờ Lâm Ca đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.” Trác Diệp khẽ nói.

Liên Cầm gật đầu, ném quả táo trong tay lên bàn, sau đó nhìn Trác Diệp, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Chúng ta là tỷ muội tốt đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Trác Diệp cười nói: “Sao lại nói thế?”

“Vậy nàng nói thật với ta đi, có phải nàng gặp chuyện gì không?” Hôm nay Trác Diệp ủ rũ như thế, chỉ một chốc mà đã thất thần mấy lần! Nàng dám chắc là nàng ấy có tâm sự!

“Ta…” Trác Diệp có vẻ không được tự nhiên, xoay chén trà trong tay: “Thật ra cũng chẳng có việc gì…”

Liên Cầm nghe vậy thì nhướn mày: “Sao hả? Không tiện mở miệng à? Vậy để ta đoán nhé?”

Trác Diệp khẽ cười một tiếng, nhìn Liên Cầm nói: “Được rồi, cô đoán đi.”

“Có phải là hai người kia… cùng thổ lộ với cô rồi hả?” Liên Cầm híp mắt cười tà tà.

“Ai… Ai mà hai người kia chứ!” Trác Diệp làm bộ không nghe hiểu.

“Đừng đánh trống lảng! Nàng mà không hiểu ấy à? Chính là Cẩn vương và Thụy vương đó!” Liên Cầm dứt lời thì bỗng nhiên lại kinh ngạc la lên: “Chẳng nhẽ còn có Hoàng thượng nữa à?!”

“Suỵt! Nhỏ giọng chút!” Trác Diệp bịt miệng Liên Cầm lại, Âm Nhi và Xảo Linh đang ở ngoài đấy!

Liên Cầm đưa tay kéo móng vuốt của Trác Diệp xuống, trợn mắt hỏi: “Chẳng nhẽ bị ta nói trúng thật à?”

Trác Diệp tức giận lườm Liên Cầm: “Hai vương gia kia đã quá sức chịu đựng của ta rồi, nếu thêm cả hoàng thượng nữa thì ta đây đi tìm đậu hũ tự tử cho rồi!”

“À~~” Liên Cầm kéo giọng ra vẻ hiểu rõ, mập mở hỏi: “Đúng là hai người kia à? Vậy… Nàng thích ai?”

“Ta chẳng chịu nổi ai cả đâu…” Trác Diệp giận dữ nói.

“Sao nói thế được? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng! Sợ cái gì nào? Thích ai thì chứ nhào tới là được!”

Nhào tới à?” Khóe miệng Trác Diệp co giật, quýnh 囧! Cô nàng này nói chuyện đúng là không phải to gan bình thường! Nàng thật nghi ngờ không biết ai trong hai nàng mới là người xuyên không đây…

Không đợi Trác Diệp nói chuyện, Liên Cầm lại phối hợp nói: “Thật ra ta thấy Cẩn Vương rất được, dịu dàng, săn sóc lại có tài, rất xứng đôi với nàng! Còn Thụy Vương ấy à! Lúc nào cũng lạnh băng như thể ai thiếu hắn lạng tiền vậy, nhưng cũng nhìn ra được hắn ta đối xử với nàng không tồi, Huyễn Nhi cũng đáng yêu lắm, nàng cũng hợp ý với nhóc con đấy, gả đi liền được làm mẹ luôn, hình như không tồi…” Nàng ấy dừng một chút lại chảy nước miếng: “Thật ra nàng cũng có thể cân nhắc tới đệ đệ yêu nghiệt của ta mà, tuy rằng có hơi thích gây họa một chút, nhưng ta dám đảm bảo nếu nó cưới nàng thì tuyệt đối sẽ ngâm nàng trong bình mật! Sao nào? Có muốn làm em dâu ta không hả?”

Trác Diệp im lặng nâng trán: “Cô ấy, biết nói sao giờ! Ta đã đủ phiền rồi, cô còn thêm phiền cho ta hả! Đệ đệ của cô phong lưu như thế, ta không chọc vào nổi, cô còn khoe khoang với ta…”

“Ôi chao!” Liên Cầm sốt ruột cau mày nói: “Nàng cứ nói thẳng với ta là được rồi, cuối cùng thì nàng thích ai hả? Băn khoăn mấy cái đó làm gì?”

“Aiz…” Trác Diệp ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa sổ, thở dài nói: “Liên Cầm, ta và cô hợp ý như thế, phần lớn nguyên nhân là vì tư tưởng của chúng ta giống nhau! Thân là nữ, cô lại hào phóng không trói buộc, văn thao vũ lược, không thua đàn ông cái gì, dù ta không sánh được với cuộc sống tiêu sái của cô nhưng cũng không cam lòng bị bó buộc trong tường cao, sống phụ thuộc vào đàn ông, ngóng trông thế giới bên ngoài chỉ để chiếm được chút yêu chiều của người đàn ông kia… Cuộc sống như vậy ngẫm lại đã cảm thấy buồn rồi…” Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa… Tường thành cao kia lại còn là của hoàng gia…”

“Aiz…” Liên Cầm nghe vậy cũng thở dài một tiếng rồi nói: “Ta hiểu rồi…”

“Nô tài bái kiến đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.” Bỗng có tiếng thi lễ chào hỏi vang lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio