“Ai?” Trác Diệp chờ giây lát nhưng không thấy có người trả lời. Nhưng rõ ràng nàng cảm giác được có người đến nên lại hỏi một câu.
Bỗng nhiên, Trác Diệp phát hiện xuôi theo thùng tắm có một đôi móng vuốt nho nhỏ! Trác Diệp dụi mắt, nhìn kĩ lại, đó là bàn tay trẻ con, bàn tay nhỏ bé béo nu béo nấn, ngón tay nhỏ bé non nớt cầm xuôi theo thùng tắm.
Này…, đây là tình huống gì đây? Trác Diệp nhếch miệng, nhìn bên ngoài dó thăm, đã thấy một “bánh bao nhỏ” trắng trắng mềm mềm đang cố gắng kiễng chân, nhìn xem xung quanh trong thùng tắm…
Trác Diệp sững sờ nhìn “bánh bao nhỏ” trắng ngần, trong lòng không nhịn được tán thưởng: Oa, là một thằng nhóc đáng yêu!
“Bánh bao nhỏ” thấy người trong thùng nước duỗi đầu ra nhìn mình cũng sững sờ. Thế là trong thùng ngoài thùng, hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy đối mắt.
Một lúc lâu sau, Trác Diệp hồi phục tinh thần trước, như vui đùa nói: “Đệlà ai? Tuổi còn nhỏ mà nhìn lén nữ tử tắm rửa cũng không hay đâu nhé…”
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy hơi nhíu mày đẹp, đôi mắt đen nháy hai cái, sau đó xoay người chạy ra khỏi bình phong…
Hả? Chẳng lẽ như vậy xúc pham tới tâm hồn nhỏ bé của trẻ nhỏ rồi sao? Trác Diệp bồn chồn, nhưng nàng rất nhanh biết mình nghĩ sai rồi…
“Bánh bao nhỏ” trở lại và mang theo cái ghế.
Chỉ thấy nó cố gắng hết sức mà bò lên cái ghế, lại giả vờ giả vịt dùng bàn tay béo lau cái trán không có chút mồ hôi nào, sau đó nhìn hai bên, tựa như rất hài lòng với độ cao như vậy, lấy tay chống eo, từ trên cao nhìn xuống Trác Diệp trong thùng tắm, dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng đánh giá nàng.
Ngược lại Trác Diệp muốn nhìn xem “bánh bao nhỏ” này muốn làm gì, có chút buồn cười tùy ý nó xem xét, chỉ là thân thể hơi rụt vào trong nước, dùng cánh hoa chặn bộ phận từ ngực trở xuống. Lúc trước nàng còn tự trách mình đã quên nhắc Xảo Linh đừng rắc cánh hoa trong thùng tắm, không ngờ bây giờ may là còn có cánh hoa…
“Bánh bao nhỏ” nhìn chằm chằm Trác Diệp một lúc lâu, nhướng mày hỏi: “Cô chính là nữ nhân mà phụ vương mang về?”
Phụ vương? Trác Diệp sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, hóa ra hắn là con của Phượng Lâm Sách… Đứa trẻ này nhìn cũng đến bốn, năm tuổi rồi. Người cổ đại đều tảo hôn, đến tuổi của Phượng Lâm Sách, có con lớn như vậy cũng không có gì kỳ quái.
“Ta đúng là người cùng trở về với phụ thân cháu, nhóc con muốn nói gì?” Trác Diệp buồn cười hỏi.
“Gì mà nhóc con? Bản thế tử rõ ràng là nam tử hán đại trượng phu! Ta có thể một người đánh gục ba tên ngu đần ở thư viện!” “Bánh bao nhỏ” không vui nói.
“Được… được, cháu là nam tử hán!” Trác Diệp cười nói: “Nam tử hán là không thể nhìn lén người tăm rửa đâu. Mau đi ra, ta muốn mặc quần áo.”
“Xí, cái gì mà nhìn lén? Ta rõ ràng là quang minh chính đại nhìn!” “Bánh bao nhỏ” nói xong liền nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, mắt to nheo lại, cười với Trác Diệp như một tên trộm hỏi: “Này, cô thật muốn gả cho phụ vương ta?”
Trác Diệp co miệng: “Cháu nghe ai nói ta muốn gả cho phụ vương của cháu?”
“Bọn họ đều nói như vậy… Chẳng lẽ không phải sao?” “Bánh bao nhỏ” nhíu mày, hỏi một cách đầy nghi hoặc.
“Đương nhiên là không phải…”
Không đợi Trác Diệp nói hết lời, “Bánh bao nhỏ” bỗng nhiên duỗi ma trảo, chạm vào khuôn mặt của nàng vừa xoa vừa niết. Vừa niết vừa hài lòng gật đầu nói: “Ừ…Xúc cảm không tồi…”
Trác Diệp hoa hoa lệ lệ:-( 囧 quýnh:-( 囧 Nàng, nàng còn bị một “nhóc bánh bao” đùa giỡn nè…