Phượng Lâm Ca nghe thấy “Bánh Bao Nhỏ” kêu đói thì hơi sửng sốt, lập tức áy náy nói: “Là ta sơ ý, đã quên là đến bữa tối….” Quay đầu nhìn Thanh Trúc nói: “Phân phó xuống dưới, truyền lệnh.”
Trác Diệp cũng bị một tiếng kêu “Tiểu Diệp Tử” kéo dời sự chú ý ra khỏi bàn cờ, xấu hổ không nói mà liếc qua “Bánh Bao Nhỏ”, tiểu tử thối, sao lại để người khác biết nick name này của nàng chứ…
“Vâng, thưa Vương gia.” Thanh Trúc lên tiếng, vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn Trác Diệp, quay người đi ra ngoài.
“Ván này dang dở…. ngày khác đánh tiếp được chứ?” Phượng Lâm Ca cười dạt dào nhìn Trác Diệp. “Tiểu Diệp Tử ” à? Cái tên… rất hay…
“Được.” Trác Diệp cố ý không để ý đến đáy mắt vui vẻ của Phượng Lâm Ca, gật đầu nói.
Sau bữa cơm, Phượng Lâm Sách, Trác Diệp mang theo “Bánh Bao Nhỏ” đứng dậy cáo từ.
“Không cần tiễn, quay về nghỉ ngơi đi.” Phượng Lâm Sách nói với Phượng Lâm Ca.
“Được.” Phượng Lâm Ca biết hắn lo lắng cho thân thể mình nên cũng không kiên trì, mỉm cười gật đầu. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của “Bánh Bao Nhỏ”, lại nói: “Huyễn Nhi phải nhớ thường xuyên đến đây với Thất hoàng thúc nhé.”
“Bánh Bao Nhỏ” liếc phụ vương mình một cái, xong ngoan ngoãn mà trả lời: “Huyễn Nhi sẽ đến.” Trong lòng im lặng mà cầu nguyện, hy vọng lần sau đến đừng buồn chán như vậy nữa. Xế chiều hôm nay thực đúng là chám òm à…
Phượng Lâm Sách trầm ngâm một chút, lại nặng nề nói: “Mấy tháng này, đệ chú ý tu dưỡng, không cần hao tâm tổn trí vào những việc khác….”
“Tam ca yên tâm, đệ biết rồi.” Sau đó cười với hắn một cái để hắn yên tâm.
Phượng Lâm Sách nghe vậy cũng chỉ nhấp nhẹ môi dưới một cái rồi gật đầu.
Phượng Lâm Ca quay đầu chờ mong nhìn Trác Diệp: “Trác cô nương nhàn rỗi thì đến đây ngồi một chút được không?” Thoáng dừng một cái lại bổ sung nói: “Khó gặp được người bạn đánh cờ….”
Trác Diệp nhìn thoáng qua Phượng Lâm Sách, thấy hắn không biểu lộ gì đặc biệt, có lẽ sẽ không hạn chế mình đến Cẩn Vương phủ nên liền gật đầu đáp: “Được, ta sẽ thường xuyên đến đây, hôm nay…. rất vui…”
Phượng Lâm Ca thấy Trác Diệp đồng ý liền nở nụ cười yên tâm.
Trên đường trở về.
Trác Diệp ôm “Bánh Bao Nhỏ” lẳng lặng ngồi yên trong xe ngựa, trầm mặc không nói gì, vẻ mặt nàng như là đang suy nghĩ cái gì.
“Bánh Bao Nhỏ” bình thường tinh nghịch hiếu động, nhưng trước mặt phụ vương lại như là chuột thấy mèo, chú ý nghe lời, không dám nghịch ngợm, lúc này bé nhàm chán cực kỳ nhưng cũng không dám lên tiếng.
“Tài đánh cờ của nàng cũng không tồi.” Phượng Lâm Sách bỗng nhiên mở miệng nói phá vỡ trầm mặc trong xe.
Tiếng nói nhàn nhạt dễ nghe, kéo Trác Diệp đang chìm trong suy nghĩ ra ngoài, sửng sốt một chút rồi trả lời: “Khi còn bé, ta học của ông ngoại đấy, kì nghệ của ông ngoại cũng không tệ lắm.”
Sao có thể không tệ lắm được, ông ngoại của nàng còn bết cả kỳ vây chín đoạn nữa ấy chứ.
Ngoại trừ du lịch, cờ vây là một đam mê khác của Trác Diệp, mà lại còn đam mê đến tình trạng si mê. Bảy tuổi đã đi theo ông ngoại học cơ vây, hơn mười năm qua, tài đánh cờ của nàng mặc dù chưa tới tình trạng màu xanh đậm hơn màu lam (ý là trò giỏi hơn thầy) nhưng cũng có thể có thua có thắng lúc đánh cờ cùng ông ngoại nàng.
Nhưng từ sau khi ông ngoại qua đời, nàng đã không chạm đến cờ vây năm tháng lẻ ngày rồi… Nàng biết ông ngoại hy vọng nàng vui vẻ, không muốn nàng sống trong bi thương. Nàng không đánh cờ vây hoàn toàn không phải vì nhìn vật nhớ người, mà chủ yếu nhất chính là vì nàng không tìm thấy đối thủ…