Đang lúc Phượng Lâm Sách thấy chưa đủ muốn nụ hôn này sâu sắc hơn thì môi bỗng tê rần, lúc sau có mùi tanh tản ra…
“Hừm…” Phượng Lâm Sách thả cánh môi anh đào làm hắn yêu thích ra, lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, thật là ác độc!
“Phi! Phi phi…” Cái miệng nhỏ nhắn của Trác Diệp được tự do liền bắt đầu mạnh mẽ “phi”, sau đó lại chán ghét lấy tay hung ác lau miệng.
“Vương gia, huynh nên đánh răng đi! Khẩu khí nặng quá!” Trác Diệp lau xong thì ngẩng đầu nhìn lên, quật cường hằm hằm nhìn Phượng Lâm Sách.
Dám ghét bỏ hắn? Phượng Lâm Sách trầm mặt, hừ một tiếng nói: “Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!”
Trác Diệp nhấc chân hung dữ dẫm Phượng Lâm Sách như thể để cho hả giận, sau đó quay người đẩy cửa ra, chạy như chạy trốn.
“Hung quá đi! Vẫn là lúc say đáng yêu…” Phượng Lâm Sách nhìn lưng Trác Diệp, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua dấu chân trên giầy mình. Kỳ thật, hắn có thể dễ dàng né tránh một cước này…
“Tùng Mặc! Trà nguội, đổi cho ta một bình!” Phượng Lâm Sách nói xong thì trở lại bàn nhỏ ngồi xuống.
“Hu u u… Vừa rồi những lời của Trác tiểu thư đối với Vương Gia vừa vặn đều bị mình nghe thấy, Vương Gia sẽ không giết mình diệt khẩu chứ?” Tùng Mặc vẻ mặt cầu xin, run rẩy bước vào cửa…
Trong Phượng Lâm Uyển.
“Cô nương, người… Làm sao vậy?” Xảo Linh nhìn Trác Diệp không ngừng súc miệng, nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì, cô cứ làm việc của mình đi.”
“Hả…? Vâng…”
Đợi sau khi Xảo Linh đi, Trác Diệp một mực không cam lòng lấy kẹo cao su ra ăn, đổ ra viên cho vào miệng nhai liên tục.
Phượng Lâm Sách chết tiệt! Dám đối với nàng… Lão nương coi như bị một con heo gặm! Trác Diệp tức giận nghĩ. Tuy đó là nụ hôn đầu của nàng nhưng với tư cách là người hiện đại, nàng còn không đến mức vì một nụ hôn mà đi tìm cái chết.
“Tiểu Diệp tử, Tiểu Diệp tử, cô xem nè…” Theo tiếng trẻ con non nớt là thân thể căng tròn của “Bánh bao nhỏ” mở cửa xông vào…
“Khục… Khục khục…” Trác Diệp vuốt ngực, bắt đầu ho mãnh liệt, đau xót hơn là nàng nuốt kẹo cao su xuống rồi…
“Bánh bao nhỏ đi đến trước mặt Trác Diệp, một tây cầm diều, một tay chống hông, nhướn mày tặc lưỡi hỏi: “Tiểu Diệp tử, cô đang ăn lén cái gì đúng không?”
“Khụ…” Trác Diệp lặng yên cho kẹo cao su vào tay áo, sau đó cầm một chén trà trên bàn uống một ngụm lớn, đặt chén trà xuống, chỉ điểm tâm trên mặt bàn, nói “Không có gì, điểm tâm thôi.”
“Bánh bao nhỏ” không tin mà quét mắt nhìn Trác Diệp: “Gạt người! Trong tay áo giấu cái gì?” Này nhé, đừng tưởng bé không phát hiện cái gì! Nói xong, một bàn tay béo đưa ra muốn kéo tay áo Trác Diệp.
“Đứa nhỏ này, không cho phép quấy phá!” Trác Diệp đẩy móng vuốt “bánh bao nhỏ” ra.
“Cô không cho cháu xem cháu liền đi nói cho phụ vương!” “Bánh bao nhỏ” quyệt miệng, uy hiếp Trác Diệp.
“Cháu đi đi, sau này ta sẽ không đề ý đến cháu nữa!” Đùa hoài, bị lão tử bắt nạt rồi lại bị tiểu tử ăn chết, thế thì nàng cũng quá uất ức rồi!
“Bánh bao nhỏ” thấy uy hiếp không thành công, thoáng chốc trong mắt to chứa đầy nước mắt, bẹt cái miệng nhỏ, tủi thân nói: “Hu hu… Tiểu Diệp tử không đối xử tốt với Huyễn Nhi rồi, thiệt thòi Huyễn Nhi có gì thú vị cũng nghĩ đến Tiểu Diệp tử, Tiểu Diệp tử bắt nạt Huyễn Nhi…”
Trác Diệp đau đầu vuốt huyệt thái dương, biết rõ là bé giả khóc, nhưng không nhịn được mà nhẹ nhàng nói với bé: “Huyễn Nhi nghe lời, Tiểu Diệp tử thích Huyễn Nhi nhất, sao laikj không tốt với Huyễn Nhi chứ…”
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy, lập tức thu nước mắt: “Vậy cô có thể cho cháu xem cô giấu cái gì ăn ngon trong tay áo không?”