“Liên Tiêu công tử… Hắn là người…” Xảo Linh mỉm cười, thoáng dừng lại một chốc rồi tiếp tục nói: “Là một người rất đẹp…”
“Rất đẹp?” Trác Diệp nhướn mày, đẹp có thể dùng để hình dung nam nhân sao?
Xảo Linh gật đầu nói: “Đúng, rất đẹp! Ừm…” Xảo Linh nghiêng đầu nghĩ ngợi, dường như đang tìm từ phù hợp hình dung, sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Nếu so với vài nữ tử mỹ mạo thì có khi còn động lòng người hơn nữa…”
Khóe miệng Trác Diệp co lại, hẳn là một nam nhân yêu mị rồi…
“Vậy hắn phải hay không…Chuyện kia…Rất thiếu khí khái nam tử?” Trác Diệp tận lực uyển chuyển hỏi. Lời vừa ra khỏi miệng, nàng không khỏi sửng sốt một chút, nàng thật sự là càng ngày càng bát quái rồi.
“Sao lại có thể thế được!” Xảo Linh lập tức cao giọng phản bác nói.
Đứa nhỏ trong ngực Trác Diệp bị cả kinh, thân thể run lên, ánh mắt buồn ngủ, nâng đầu lên lung lay hai cái. Trác Diệp tranh thủ thời gian nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng bé, đứa nhỏ an tĩnh lại, ôm cổ Trác Diệp, thoải mái cọ xát, lại mơ hồ đi vào giấc ngủ tiếp.
Xảo Linh thè lười với Trác Diệp, tiếp tục nói: “Tướng mạo Liên Tiêu công tử tuy đẹp nhưng lại không có vẻ nữ khí, tính tình lại rất phong lưu tiêu sái, mà lại đối với nữ nhân rất dịu dàng săn sóc, bất kể là danh môn thục nữ hay hiệp nữ giang hồ, thậm chí là nữ tử thôn quê, nha hoàn đều được hắn đối xử như nhau, thương tiếc như nhau, hắn nói nữ nhân sinh ra để được nam nhân yêu thương.” Xảo Linh hai má phiếm hồng, tâm chú ý nói: “Tiểu thư không biết đó thôi, ở kinh thành này, có vô số nữ tử ưa thích hắn đấy…”
Đã rõ, Liên Tiêu công tử này là bản chế hàng nhái Cổ Bảo Ngọc()…
“Đây chính là truyền kỳ của hắn?” Trác Diệp nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Xảo Linh nói: “Liên Tiêu công tử rất hoàn mỹ, sở trường là sử sách, rượu nguyên chát Liên Gia Khang chính là do Liên Tiêu công tử tự mình chế riêng, hương thơm thuần túy, tỏa ra cả mười dặm, vô cùng nổi danh đấy! Hàng năm chỉ sản xuất ra mười hũ, đến cả Hoàng Thượng muốn uống, vậy mà còn phải xem công tử ấy có hứng không đã ấy chứ! Về phần sách vở, Liên Tiêu công tử am hiểu nhất chính là vẽ mĩ nữ! Hơn nữa mỹ nữ dưới ngòi bút của công tử tất nhiên đều có người thật làm mẫu, nhưng từng mỹ nữ, công tử chỉ vẽ một lần, cho tới bây giờ, không ai có thể khiến công tử vẽ ra lần thứ hai đâu, có điều, kinh thành có rất nhiều nữ tử đều hy vọng hắn sẽ vì mình mà vẽ lần thứ hai…”
Trác Diệp thấy Xảo Linh lại thừa nước đục thả câu, không khỏi khẽ cười một cái, rất phối hợp mà hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì Liên Tiêu công tử từng nói, nếu như có một ngày, hắn chịu vì một nữ tử vẽ tranh lần thứ hai, nữ tử kia nhất định chính là thê tử duy nhất hắn nhận định, sau này sẽ chỉ vì một mình nàng mà vẽ tranh…” Xảo Linh lộ vẻ si mê chờ mong vô cùng.
A? Lời này cũng thực êm tai, khó trách Liên Tiêu mang danh phong lưu đa tình, khiến cho nhiều nữ tử mê muội…Chỉ là… Thê tử đương nhiên chỉ có một, vậy thiếp đâu? Hồng nhan tri kỷ đâu? Trác Diệp hoài nghi.
Điều này cũng không thể trách nàng, ở xã hội phong kiến trọng nam, hơn nữa còn là công tử nhà giàu, lại còn là công tử hào hoa bao nhiêu bụi hoa lưu luyến, lại nói cái gì chung thân chỉ lấy một người, có phần… khiến cho người ta khó mà tin được.
“Hôm nay hai người ở cửa quán trà là ai vậy?”
“Bọn họ sao? Nử tử mặc trang phục vàng là con gái tả tướng Âu Dương Kiệt, hòn ngọc quý trên tay ông ta, tên Âu Dương Noãn Nhi, là mỹ nữ nổi danh là tài nữ thịnh kinh, em cũng từ lúc cô ta tiếp cận tiểu thế tử mới biết cô ta ái mộ Vương Gia nhà chúng ta. Nhưng Vương gia lại chẳng có ấn tượng gì với nàng ta cả.” Xảo Linh nhếch miệng nói vẻ hả hê.
“Người mặc đồ màu đỏ là con gái Binh Bộ Thượng Thư Ngọc Thương Phong, tên là Ngọc Lâm, cũng là biểu muội của Tĩnh Quý phi, nhưng nổi danh là điêu ngoa! Là bạn thân thiết với Âu Dương Noãn Nhi.” Xảo Linh còn nói.
Quả nhiên đều là có lai lịch, haiz… Trác Diệp lắc đầu cười khổ, cũng không biết nàng gặp vận gì, sau lần thứ nhất đến kinh thành, ngẫu nhiên đi trên đường phố cũng gặp nhiều người nổi tiếng…
Vừa đi vừa nói chuyện mà đã đến cửa Thụy Vương phủ, Xảo Linh tiến lên gõ cửa, gia đinh canh cổng ra thấy là bọn người Trác Diệp thì vội vàng ra đón, nhìn thoáng qua đứa nhỏ ngủ trong ngực Trác Diệp liền nói với nàng: “Trác cô nương, Vương gia nói sau khi mọi người trở về thì lập tức đưa tiểu thế tử tới phòng khách!”
()Giả Bảo Ngọc (chữ Hán: 賈寶玉, bính âm: Jia Baoyu) có nghĩa là viên ngọc quý gia bảo là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, của nhà văn Tào Tuyết Cần. Giả Bảo Ngọc xuất thân là một công tử quyền quý trong nhà họ Giả và có những mối tình ngang trái với những cô gái trong gia đình này. Giả Bảo Ngọc khi sinh ra đã ngậm một viên “Thông linh Bảo Ngọc”, là niềm hi vọng của gia đình họ Giả.
Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được lui tới và tìm được người tâm đầu ý hợp là Lâm Đại Ngọc. Nhưng mọi người trong gia đình không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra. Lâm Đại Ngọc cho rằng Bảo Ngọc không cần thi cử, làm quan và lánh xa công danh phú quý nhưng Bảo Thoa, chị họ, và cũng là một người yêu khác của Bảo Ngọc lại luôn khuyến khích Bảo Ngọc học hành đỗ đạt để lọt vào tầm ngắm của các bậc huynh trưởng trong dòng họ.
Lúc ban đầu, Bảo Ngọc còn phân vân trước tình yêu của Bảo Thoa và Đại Ngọc song dần dần, nhận thấy Bảo Thoa chỉ mong ngóng cái danh cái lợi, nên Bảo Ngọc đã hết lòng yêu Đại Ngọc, mong muốn lấy nàng làm vợ. Gia đình họ Giả coi đó là một tai họa và kiên quyết phản đối đôi uyên ương này. Trải qua nhiều biến cố và sóng gió nhưng Bảo Ngọc không lấy được Đại Ngọc nên phẫn uất hộc máu mà chết.
Số phận và tính cách của Bảo Ngọc đã được tác giả miêu tả không đơn giản. Đó là mâu thuẫn giữa khát vọng tự do và sự ràng buộc nặng nề của gia đình và xã hội phong kiến. Đó là tình yêu chân thành và quý báu như chính sinh mệnh của anh ta và lạ thay, anh ta hầu như chẳng làm được gì, chẳng chiến đấu dũng manh gì để đoạt lấy hạnh phúc! Mọi việc gần như đã phó mặc! Trước khi chết, Lâm Đại Ngọc oán giận, đau buồn đốt khăn tặng, đốt tập thơ…, không phải là không có lý! Anh ta chưa bao giờ xứng đáng là một trang “tu mi nam tử” có lý tưởng, kiên định! Vấp phải những mâu thuẫn nghiệt ngã của thời đại, anh ta sinh ra đau thần kinh, mắc chứng “ngây”, cứ cười hì hì suốt ngày. Điều đó càng đẩy sâu anh ta vào bi kịch.
Cuối cùng giải pháp “đi tu” – phản ánh sự từ chối, sự phản kháng dầu yếu ớt – đã được anh ta chọn lựa. Đi thi và thi đỗ cao để an ủi gia đình, rồi bỏ trốn đi tu, Bảo Ngọc đã đi hết sự phát triển tính cách một cách hợp lý và quả là qua số phận anh ta, như một số nhà nghiên cứu nhận định, có sự gởi gắm, có sự thể hiện một phần nào bản thân tác giả. Đó đúng là một số phận tiểu thuyết theo ý nghĩa hiện đại của từ này.