Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

chương 142: vương gia sắp bị bỏ? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cho nên..." Hách Liên Dạ thoáng nhíu mày, âm thanh rõ ràng có chút ngoài ý muốn, "Huyền Cơ lão nhân?"

Thật ra Ngư Ngư cũng có cùng một tâm trạng với y, cực kỳ khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cẩn thận nhìn chăm chú nam tử áo đen trước mặt, ngó trái ngó phải, đều không cảm thấy hắn giống một ông lão.

Đối với người am hiểu dịch dung mà nói, dung mạo, âm thanh thậm chí dáng người đều có thể thay đổi, thế nhưng người tuổi trẻ giả thành ông lão cũng thôi đi, người bảy mươi tám mươi... Cho dù hắn biết y dược, am hiểu bảo dưỡng, đứng ở chỗ nào đó tịnh khí thần, cũng không hoàn toàn giống thanh niên hơn hai mươi tuổi được?

Rốt cuộc hắn làm sao làm được?

Nam tử áo đen im lặng một lát, lúc mở miệng, bỗng nhiên cả người thay đổi cảm giác, "Thật ra ngươi không cần thiết gọi nàng là Nghiên Nghiên."

Giọng nói trước đó là lạnh lẽo, hiện tại, lại trở thành âm thanh ấm áp dịu dàng.

Có điều giọng nói khiến người ta không hề phòng bị như vậy, lại nói lời cực kỳ sắc bén trực tiếp.

"Ta biết nàng ấy không phải là Trình Ti Nghiên rồi, ít nhất, linh hồn không phải."

Hắn cũng chẳng quan tâm bọn Hách Liên Dạ có phản ứng gì với lời này, nói xong, chậm rãi giơ tay lên, lấy từ trên mặt xuống một mặt nạ mỏng như cánh ve, lộ ra... một mặt khác?

Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào hắn, vốn tưởng rằng đã bị vạch trần, bây giờ hắn nên để lộ khuôn mặt thật.

Không ngờ dưới lớp mặt nạ, là một khuôn mặt thậm chí còn trẻ hơn so với vừa rồi.

... Giả bộ nai tơ cũng thôi đi, đã lớn tuổi như thế rồi còn thích đóng giả thiếu niên.

Ngư Ngư cảm thấy mình bị sấm đánh chết rồi.

Nhưng nam tử áo đen vẫn bình tĩnh nâng mắt lên, "Ta họ Ôn, Ôn Ngôn, rất nhiều người gọi ta là Huyền Cơ lão nhân."

Dừng một chút, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt Ngư Ngư đang bị sấm đánh đến không chịu nỗi, bình tĩnh nói, "Ta không dịch dung, giọng nói cũng không thay đổi."

Ngư Ngư: "..."

Hóa đá hồi lâu, Ngư Ngư mới tìm được giọng nói của mình, "Anh đã giết Huyền Cơ lão nhân lúc trước?"

"Không có lão nhân Huyền Cơ lúc trước, vẫn luôn là chính ta."

Thần sắc Ôn Ngôn bình tĩnh, "Cô không cảm thấy sắp hai trăm năm đều là một khuôn mặt, rất dọa người sao? Cho nên trước giờ ta không lộ diện, đối ngoại vẫn luôn tự xưng Huyền Cơ lão nhân." (tuổi thì sắp , dung mạo dáng người như , t chả biết nên xưng họ Ôn này là hắn hay ông nữa : thôi thì hắn đi vậy, dù sao cũng là “tiểu” soái ca >_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio