Editor: lactinhpham
Beta: Trang
Giống như trêu chọc ban nãy của mọi người, căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng.
“Tiểu nha đầu,” âm thanh của Hách Liên Dạ có chút kỳ lạ, “Nàng phản ứng như thế, khiến cho ta thật mất mặt.”
Sợ hồ dán, Giang Ngư Ngư trước tiên liên tục tán thưởng ăn hết bát mỳ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần cứng lại, lưỡng lự vài giây, mới hỏi y, “Cho nên tỷ muốn cướp đồ ăn của tôi?”
“….” Hiện tại y càng mất mặt hơn!
Trong mắt nàng cũng chỉ có đồ ăn thôi sao! Bật cười một tiếng, y nhắc nhở nàng, “Vừa rồi mọi người trêu chọc hai chúng ta.”
Nữ tử bình thường gặp phải chuyện như vậy, không phải nên biểu hiện ra một chút thẹn thùng sao?
Mặc kệ nói thế nào, cũng sẽ không hoàn toàn không có phản ứng.
Đương nhiên, lời nói và việc làm của tiểu nha đầu này, tuyệt đối không thể dùng thói quen của nữ tử bình thường để so sánh.
Giang Ngư Ngư rất hoang mang nhìn y, “Nhưng hai chúng ta đều là phụ nữ mà!”
“…Ta không phải là nữ nhân” Dưới cái mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp có chút cứng ngắc. (GNN là người hiện đại nên t để là phụ nữ, còn HLD là người cổ nên là sẽ nữ nhân nhé, thực ra phụ nữ và nữ nhân trong tiếng trung chỉ là thôi à, ‘女人’)
“… Ồ” Chần chừ vài giây, Giang Ngư Ngư mới lên tiếng trả lời.
“Ồ là có ý gì?”
Giọng nói ngốc nghếch của Giang Ngư Ngư vang lên, “Ý tôi là tôi không quan tâm đến giới tính của anh.”
“…..” Tiểu nha đầu này đều thường như vậy sao? Mỗi một câu nói, đều có thể đâm một dao vào lòng người!
Vừa bực mình vừa buồn cười xoa dịu cảm xúc, lòng bàn tay lại đột nhiên trầm xuống, cúi đầu nhìn, là tiểu nha đầu kia đem chén bánh trôi ăn được một nửa đặt vào trên tay y.
Cái này là….cho y?
Tiều nha đầu này coi trọng đồ ăn như vậy, chịu chia đồ ăn ngon cho y ăn, biểu hiện cũng coi như không tệ.
Từ lúc gặp gỡ Giang Ngư Ngư cho đến nay, cuối cùng Hách Liên Dạ cũng tìm được cảm giác rất có mặt mũi, chợt nghe âm thanh vô cùng ‘thành thật’ của Giang Ngư Ngư vang lên, “Giúp tôi làm nóng.”
“….”
“Là do anh nói chuyện với tôi, tôi mới dừng cái thìa lại, cho nên nó mới đổi lạnh.” Giang Ngư Ngư dốc sức lấy cớ.
“….” Hách Liên Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt, ánh mắt lướt qua đôi mắt hạnh đơn thuần trong suốt của nàng, lại nhìn xuống cái miệng nhỏ đang lúc mở lúc đóng, vô cùng bình tình cũng vô cùng không khách khí nói ra lời nói chọc điên người.
Nếu như vài ngày trước, có người nói với y trên đời này có người có bộ dáng đáng yêu nhu thuận, không hung hãn không máu lạnh, không biết sử dụng võ công, cũng không có thế lực to lớn để dựa vào, chỉ dựa vào mấy câu nói là có thể giết người một cách vô hình, y nhất định sẽ cho rằng người đó bị điên.
Nhưng mà hiện tại…. Cảm xúc rất không được bình tĩnh. Lòng bàn tay của Hách Liên Dạ bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí nóng.
Ai nha, nóng rồi!
Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào cái chén kia, cho nên ngay lập tức cầm cái chén từ trong tay của y lên.
Vù, nóng quá!
Vội vàng đặt cái chén lên trên đùi, hai ngón tay khả ái của nàng cầm lấy hai vành tai, đợi đến khi ngón tay không còn nóng nữa, mới cầm lấy cái thìa lên ăn tiếp.
Cắn một miếng, vỏ ngoài trơn bóng, bọc lấy nhân thơm ngon ở bên trong, Giang Ngư Ngư ăn đến thỏa thích.
Vỏ ngoài trơn bóng ướt át của bánh trôi, khiến cho đôi môi anh đào vốn đã rất mềm mại của nàng càng phát ra màu sắc tươi đẹp.
Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ say sưa ăn ngon của nàng, hoặc là vì nhìn chằm chằm vào đôi môi của nàng…..Đột nhiên cảm thấy, hơi đói….
Y không có thói quen ăn gì ngoài ba bữa cơm, cũng không thích ăn đồ ngọt, không biết tại sao lại nổi lên cơn thèm ăn này, nhưng thực sự là rõ ràng.
Y thật sự cảm thấy hơi đói, đó là một loại…. cảm giác rất muốn cắn một cái gì đó.
Có người nhìn nàng.
Ăn ăn, Giang Ngư Ngư cảnh giác quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào miệng của nàng.
Người này đang nhìn cái gì thế? Chẳng lẽ muốn cướp đồ ăn của nàng?
Giang Ngư Ngư khẽ nhíu mày nhìn y, một chút cũng không có ý định nhún nhường, không khách khí mà tiêu diệt hết ba cái bánh trôi cuối cùng.