Trên đường đi tới phòng vũ đạo Sở Ưng Trừng mở hộp quà nghiên mực Đoan Khê do Nhạc Quân mang tới.
Hộp rất mộc mạc, chỉ một hộp giấy mộc mạc như thế sau khi mở ra bên trong có nhét màng xốp hơi bảo vệ.
Lại mở tiếp nghiên mực Đoan Khê màu đen liền lộ ra.
"Đẹp thật...!" Mắt Sở Ưng Trừng sáng bừng ngón tay khẽ lướt qua điêu khắc mẫu đơn trên nghiên mực, "Kỹ thuật điêu khắc này, quá giỏi!"
Mẫu đơn nở rộ, vinh hoa phú quý.
Sở Ưng Trừng nhớ ra lúc trước Nhạc Quân còn cố ý hỏi chính mình thích hoa văn gì, lúc đó còn tưởng rằng chỉ là thuận miệng nói chút thôi không ngờ lại quyết định nội dung điêu khắc trên nghiên mực.
Bây giờ Sở Ưng Trừng bê nghiên mực trong lòng nói không cảm động không vui đó là giả.
Văn phòng tứ bảo (bút, giấy, nghiên, mực) luôn lấy mai lan trúc cúc làm đầu, thanh cao trang nhã, phong thái văn nhân, lúc trước Sở Ưng Trừng nếu mà đặt nghiên mực như thế thì có thể sẽ bị người khác chế giễu tới chết.
Nhạc Quân lại một câu nghi vấn cũng không có mà trực tiếp đặt giúp cậu, Sở Ưng Trừng thật sự là bê đồ mà nhìn thế nào cũng thấy thích.
Nhạc Quân lại nhìn tư thái của cậu có chút cảm thấy ngoài ý muốn: "Cậu có thể nhìn ra kỹ thuật điêu khắc này...?"
Sở Ưng Trừng: "??? Bằng không?"
Thực ra ông nói gà bà nói vịt rồi, Nhạc Quân tưởng rằng Sở Ưng Trừng có thể phân biệt rõ dấu vết của điêu khắc bằng máy và điêu khắc thủ công, Sở Ưng Trừng thì lại vốn không nhớ ra đầu năm nay còn có thể dùng máy móc giải quyết.
Hai người này mỗi người nói một ý mà cũng có thể liên kết lại cũng thần kỳ.
Nhạc Quân thậm chí còn cảm thấy trạng thái ngữ văn số học anh văn đều không ổn của Sở Ưng Trừng thế này, thế mà chữ đẹp đến vậy rồi còn biết hàng thật sự là càng ngày càng thần kỳ.
Sở Ưng Trừng lại không nghĩ nhiều như thế cầm lấy nghiên mực lên nhìn tới nhìn lui quan sát hết một lượt rất nhanh liền phát hiện ở phần đáy có dấu ấn.
Bốn chữ hết sức vuông vức ngay ngắn—Ấn Sở Trùng Khánh.
"..." Sở Ưng Trừng biết xã hội hiện đại không thường dùng tới ấn nữa nhưng nghiên mực này còn cố ý khắc dấu ấn cho cậu, cậu không khỏi sờ rồi lại sờ thích không rời tay.
Nhạc Quân tựa như vô ý mà nhắc nhở: "Xé màng xốp hơi bên dưới xem thử."
Sở Ưng Trừng nghe lời làm theo lúc này mới phát hiện dưới màng xốp hơi còn có một túi nhỏ.
Vừa xé mở cầm ra một con dấu bằng ngọc.
Con dấu vừa cầm lên đã dính màu mực đỏ tươi, bên trong túi còn có một tờ giấy trắng, mở ra lật lại chính là vết in của "Ấn Sở Ưng Trừng".
"Cái này...?!" Sở Ưng Trừng lúc này mới thật sự ngây cả người.
Lúc trước cậu cảm thấy nghiên mực này đã có chút quá mức quý giá rồi nhưng còn chưa kịp nói thì con dấu này liền làm cho cậu thật sự kinh ngạc một lúc.
"Anh, cái này quá mức quý giá rồi!" Sở Ưng Trừng vừa cầm lên liền cảm giác được xúc cảm khi chạm tay lên miếng ngọc này không tệ.
Dù không biết thời đại này nó đáng bao nhiêu tiền nhưng ít nhất theo kinh nghiệm lúc trước của Sở Ưng Trừng thì thứ đồ này cũng không phải là đồ chơi bày khắp phố.
Tất nhiên đối với hai anh em nhà Sở Ưng Trừng mà nói thì ngọc thạch chất lượng thế này tiện tay liền có thể tặng cho hạ nhân, nha đầu đều không phải vấn đề gì.
Nhưng Sở Ưng Trừng bây giờ chỉ là một người bình thường đối với trình độ cuộc sống phổ thông của bách tính lúc trước thì loại ngọc thạch này cũng không nên tiện tay liền có thể tặng cho bạn bè.
"Con dấu ngọc thạch này hẳn là không ít tiền đi?" Sở Ưng Trừng bê nghiên mực và con dấu cảm thấy có chút bỏng tay, "Nghiên này em cũng cảm thấy có chút quá rồi, bây giờ cộng thêm một con dấu nữa..."
"Đã khắc tên chữ của cậu rồi." Nhạc Quân sớm đã biết cậu có loại phản ứng này nên nói thẳng, "Người khác không dùng được cũng không thể trả lại.
Mà cậu không thích sao?"
"Thích thì thích." Sở Ưng Trừng rũ mắt nhìn đồ vật trong tay không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ của mình, "Nhưng mà đồ này...!hay là ít nhất thì em trả một nửa tiền đi?"
Nhạc Quân lườm cậu: "Cậu cảm thấy mạng của tôi không đáng giá? Hay là mặt không đáng giá?"
Sở Ưng Trừng bất đắc dĩ: "Ơ, không phải tính như thế..."
"Được rồi được rồi, Tranh Tử, cậu cứ nhận đi." Trợ lý của Nhạc Quân ngồi ở ghế phụ nhịn không được quay đầu lại ngắt lời, "Anh Quân chúng tôi tận tình chọn lựa đó mà quả thực không có gánh nặng kinh tế quá mức cậu cứ yên tâm...!ờm."
Trợ lý bị Nhạc Quân không chút biểu cảm nhìn chằm chằm một cái suýt chút nghẹn luôn, ậm ừ ngập ngừng nói xong mấy chữ "Yên tâm cầm lấy đi" liền quay lại.
Nhạc Quân lại quay đầu nhìn Sở Ưng Trừng nói: "Cho cậu, cậu cứ nhận đi.
Cứ phải băn khoăn không yên thì sau khi kết thúc buổi hòa nhạc dành chút thời gian viết cho tôi mấy chữ là trừ hết nợ."
"Chữ của em có đáng tiền gì đâu." Sở Ưng Trừng nói, "Chẳng qua anh muốn em viết thì bất cứ lúc nào cũng được, anh muốn viết gì?"
Sở Ưng Trừng trước kia chỉ có nước được hoàng huynh chỉ dạy luyện chữ, bây giờ Nhạc Quân lại muốn chữ của cậu, Sở Ưng Trừng cảm thấy rất mới lạ.
"Không vội cậu lo chuyên tâm chuẩn bị cho buổi hòa nhạc trước đi." Nhạc Quân lại nói, "Chữ cậu viết cho tôi phải dùng đồ tốt nhất cho nên cậu cứ yên tâm nhận đi."
Sở Ưng Trừng còn đang do dự: "Ờ..."
Nhạc Quân nhìn cậu cứ xoắn xuýt mãi cuối cùng đành vứt ra một câu giải quyết dứt khoát: "Cậu cho rằng thu nhập của tôi giống như cậu sao?"
Sở Ưng Trừng: "..."
Vì để cho chính mình nhận quà Nhạc Quân thế mà lại còn diễn loại kịch này, trong lòng Sở Ưng Trừng cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng cậu cũng quyết định nhận quà: "Em tất nhiên biết thu nhập của anh Quân cao hơn em, anh là tác giả có tiếng tăm như thế.
Được thôi vậy em liền nhận lấy.
Dùng để viết lời nhắn trong buổi hòa nhạc trước sau đó bất cứ lúc nào cũng chờ anh Quân sắp xếp bài tập cho em?"
Lúc này Nhạc Quân mới dời tầm mắt tới chỗ khác lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ: "...Ừm."
Sở Ưng Trừng và Nhạc Quân cùng đi vào trong phòng tập vũ đạo, Tô Vu Mân giáp mặt lại đưa tới một túi đồ.
Sở Ưng Trừng mờ mịt: "Gì thế?"
Tô Vu Mân: "Tặng cậu đó."
"Ô, hôm nay đều tặng quà cho tôi?" Sở Ưng Trừng vui mừng, " Không biết còn tưởng rằng hôm nay là sinh thần...!sinh nhật của tôi tới rồi."
"Đều?" Tô Vu Mân nhìn lướt qua Nhạc Quân, "Nhạc Quân cũng tặng đồ cho cậu rồi? Quà gì thế? Đừng có trùng với tôi nha."
Nhạc Quân lạnh nhạt trả lời: "Xem thử cậu tặng gì."
"Nghe lời này của cậu thì đoán chừng của tôi không bằng rồi, tôi chính là một ít đồ vật đơn giản." Tô Vu Mân từ trong túi giấy lấy ra hai hộp nhìn về phía Sở Ưng Trừng, "Lần trước tôi chẳng phải đã nói là trong lúc tham gia chương trình gặp một khách quý là thế gia trung y sao? Chính là XX Đường đó.
Bảo cậu đi để bọn họ xoa bóp một chút, xoa xoa một chút vết bầm của cậu thì cậu lại không chịu đi.
Tôi chỉ có thể nhờ người mua thuốc mỡ của bọn họ thôi."
Sở Ưng Trừng: "Chuyện này có gì đâu chứ có cần thiết tới thế không? Mà đi xoa bóp thì trong chốc lát có thể nhìn nghiêm trọng hơn rất nhiều đó, trong thời gian ngắn còn không thể vận động mạnh, đây chẳng phải là thêm phiền sao?"
"Cậu là thần tượng kiểu sắp phải chuẩn bị cho buổi hòa nhạc rồi chẳng phải là cần đi tham gia chương trình tập huấn quân sự sao.
Cho nên chăm chút cho da và hình thể của cậu chút đi biết chưa?" Tô Vu Mân lật mặt sau của hộp chỉ chỉ sách hướng dẫn, "Thuốc mỡ trị thương của XX Đường rất nổi tiếng, đặc biệt là bản này có lúc còn bán sạch có lẽ hiệu quả không tồi.
Buổi tối cậu quay về tắm rồi dựa theo sách hướng dẫn mà thử xem sao."
Cậu vừa nói thì đồ vật đã được nhét vào trong tay của Sở Ưng Trừng.
Sở Ưng Trừng vừa thốt ra một câu "Thật sự không cần...", Tô Vu Mân liền nhướng mày nói: "Cậu nếu như không nhận nữa tôi liền thảo luận với anh Lý một chút về tình hình da của cậu, anh ta có thể bảo Tả Tả ngày ngày giám sát cậu đắp ba lớp mặt nạ, cậu có tin hay không?"
Sở Ưng Trừng:...Sao mà tên nào tên nấy đều có thủ đoạn đến thế!
- -Quả nhiên cười ôn hòa chỉ là hình tượng mà thôi!
Hết cách, Sở Ưng Trừng chỉ đành phải lại nhận đồ.
Nhưng cái này còn chưa đủ Tô Vu Mân nhìn Tả Tả tới nhận đồ trong tay còn sẵn tiện dặn dò một câu: "Tả Tả cậu xem một chút thuốc mỡ này phải dùng thế nào nhớ nhắc nhở cậu ta dùng."
Tả Tả đồng ý rồi cùng Sở Ưng Trừng đi qua bên cạnh cất đồ rồi thêm vật nặng.
Nhạc Quân cùng với Tô Vu Mân vô ý hoặc cố ý liếc nhìn nhau không nói gì cả, không hẹn mà cùng tách ra.
Lần tập luyện buổi chiều nay Sở Ưng Trừng đã có thể thuận lợi nhảy xong toàn bộ quá trình.
Các giáo viên vũ đạo đều thở phào một hơi, biểu hiện lúc đầu của Sở Ưng Trừng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng ra, bây giờ cuối cùng cũng đuổi kịp rất tốt rồi.
Dù sao thì phần múa tập thể không đến mức trở thành nhược điểm rõ ràng.
Một tuần sau đó vũ đạo sẽ tiến hành tới bản xác định cuối cùng.
Một tuần cuối chính là cố hết sức không sửa động tác tránh cho lúc lên sân khấu bỗng nhiên nhớ nhầm động tác sai sót.
Cho nên tập luyện của hai tuần tiếp theo cái cần làm đều là không ngừng hoàn thiện động tác nhỏ, cố gắng tinh chuẩn.
Mà vấn đề lớn nhất của Sở Ưng Trừng vẫn là vấn đề kia.
"Tranh Tử, độ gợi cảm của cậu nha..." Giáo viên cảm thán nói, "Có lúc linh lúc không linh, phần lớn thời gian đều là không linh nha.
Có lúc bạn nhảy đều gợi cảm hơn cậu, cậu sao có thể tựa như cọc gỗ vậy? Phúc lợi đâu, service đi! Cậu tốt xấu cũng phải Wink một cái, hôn gió một cái, cái này cũng không nhớ được sao?"
Sở Ưng Trừng bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng nhớ được nhưng tôi vừa do dự động tác liền mất dáng, lộ ra có chút ngu ngốc..."
Giáo viên nói: "Cậu làm tốt nhất chính là động tác lúc hai người bọn họ trước sau dán sát cậu, cậu thở hổn hển đó chính là đẹp nhất.
Cậu không thể tìm chút cảm giác này hay sao?"
Sở Ưng Trừng bất đắc dĩ:" Đó làm sao tìm nha? Anh quân nói tôi thở là được mà, tôi cứ thở thôi, thở mà còn cần cảm giác gì?"
"Vậy anh ta quả thật tìm một biện pháp đơn giản mà hiệu quả rồi." Giáo viên ngẫm nghĩ, " Vậy lại nhảy thêm một lần kiểu này? Lúc động tác cuối cùng các cậu đừng vội giải tán đứng ở đó để bọn họ cùng cậu tìm chút cảm giác."
"Tôi thì không ý kiến..." Sở Ưng Trừng nhìn về phía Nhạc Quân và Tô Vu Mân đang uống nghỉ ngơi bên cạnh, "Nhưng bọn họ có phải là còn cần nghỉ ngơi thêm chút nữa..."
Giáo viên biên đạo múa đi hỏi hai người kia một chút cũng nói ra lý do, hai người đặt chai nước xuống đứng dậy.
Sở Ưng Trừng biết rõ bọn họ là tới tập luyện chung nên có chút ngượng ngùng.
Trước đó Nhạc Quân cùng cậu tăng ca luyện tập mấy lần, lần nào cũng bị liên lụy tới mỗi cách tám nhịp là ngừng một lần, còn đứng ra chỉ dạy cậu nữa.
Sở Ưng Trừng cảm thấy như thế làm phiền người ta quá rồi sau cùng nói gì cũng không muốn Nhạc Quân lại cùng cậu "Luyện tập bổ túc ngoài giờ." Bây giờ thế mà phải cần hai người tới cùng luyện chung với chính mình, Sở Ưng Trừng vừa cảm thấy cảm ơn lại vừa cảm thấy buồn bực trong lòng.
- -Một cái là Rap, một cái là gợi cảm sao mà cứ học không được chứ!
Sở Ưng Trừng không hiểu chính mình đến cùng là làm sao rồi nghĩ tới nghĩ lui rồi quy tội cho cách nghĩ trong nội tâm vẫn còn bảo thủ quá mức không thể buông xuống cộng thêm sợ biểu hiện không tốt quá mức vụng về nên dẫn tới việc vẫn luôn làm không tốt.
- -Cùng đám huynh đệ binh lính cùng cởi sạch nhảy xuống sông tắm biết bao nhiêu lần rồi còn xấu hổ gì nữa chứ!
Sở Ưng Trừng bực bội xoay chuyển mấy suy nghĩ này chỉnh sửa lại vật nặng trên tay của mình sau đó nhìn về phía Nhạc Quân và Tô Vu Mân đang đi tới: "Các anh...!có muốn cởi bỏ chút vật nặng không?"
Vì để rèn luyện năng lực thể chức, Nhạc Quân và Tô Vu Mân mấy ngày hôm nay cũng bắt đầu mang theo vật nặng rồi chẳng qua bọn họ chỉ thêm trên hai tay và eo tổng trọng lượng ít hơn Sở Ưng Trừng rất nhiều.
Nhưng Sở Ưng Trừng bây giờ cảm thấy người ta là tới chạy phụ mà còn phải mang vật nặng hình như có chút quá đáng.
"Cởi gì chứ?" Áo thun của Nhạc Quân đều ướt đẫm rồi nhưng một chút vẻ mệt mỏi cũng không có, "Cậu mang còn nhiều hơn tôi mà còn mang lâu như thế vậy mà còn muốn tôi cởi coi tôi là gà bệnh sao?"
Anh cũng đã nói như thế rồi Sở Ưng Trừng liền không kiên trì nữa mà nhỏ giọng nói với hai người một cậu: "Ngại quá làm phiền hai người rồi."
"Không phiền tôi cũng phải củng cố lại." Lúc Tô Vu Mân nhảy không mang kính tóc vuốt về sau mấy phần lộ ra vẻ nghiêm nghị hơn bình thường mấy phần, "Tới đi."
Giáo viên chờ bọn họ đi tới vị trí thì bật nhạc lên, thế là lại nhảy một lần nữa.
Trong lòng Sở Ưng Trừng đang buồn bực lúc nhảy phá lệ nhập tâm.
Ánh mắt của Nhạc Quân và Tô Vu Mân cứ lướt qua người cậu, Sở Ưng Trừng cũng không biết có chú ý tới không dù sao cả người đều nhập tâm tập trung vào trong vũ đạo.
Lúc động tác định vị cuối cùng cậu cũng không cần cố ý phóng đại hơi thở, trước ngực phập phồng cũng đủ kịch liệt rồi.
Nhạc Quân với Tô Vu Mân một trước một sau dán sát cậu, một số bộ phận trên người thậm chí còn thật sự dựa gần nhau.
Nhiệt độ nóng hổi cách áo thun mỏng manh truyền qua lại, tiếng ba người thở gấp cũng đan xen cùng nhau.
Sở Ưng Trừng nhảy nhiều lần như thế sớm đã quen với loại tiếp xúc này.
Cậu chỉ là nhìn chằm chằm chính mình trong gương hơi híp mắt liều mạng muốn tìm ra đây đến cùng là trạng thái gì.
Nhưng ngoài động tác và thở gấp cậu thực sự không thể nhìn ra thứ gì khác nữa.
Nhạc Quân tựa như nhìn ra trong lòng cậu có chút gấp gáp cúi đầu dựa sát bên tai cậu giọng nói trầm thấp mang theo chút thở dốc: "Đừng gấp như thế này rất tốt rồi."
Không biết có phải là vận động quá mạnh hay không mà Sở Ưng Trừng nghe lời của anh mà cứ cảm thấy nhịp tim đập kịch liệt khó mà bình tĩnh được.
Đúng lúc này một cách tay Tô Vu Mân từ đằng sau vươn tới nắn cằm của Sở Ưng Trừng, chỉ chốc lát đã làm cho cậu quay đầu về phía mình.
"!!!" Sở Ưng Trừng bị động tác chưa từng xuất hiện qua dọa giật nảy mình.
Cậu không có cách nào hoàn toàn xoay qua chỗ khác nhưng góc độ của phương hướng đã đủ chuyển động ánh mắt đối mặt với Tô Vu Mân.
Cậu và Tô Vu Mân trong chớp mắt nhìn thẳng vào nhau Tô Vu Mân liền cười mỉm.
"Thần kỳ nha!" Giáo viên vũ đạo vừa vỗ tay liền cảm thấy chính mình tìm được mạch suy nghĩ.
"Tranh Tử, cậu tương tác với bọn họ! Cứ dựa vào kinh nghiệm bọn họ truyền cho là được rồi!".