Sau hôm Bạch Nguyệt Ngưng đến cáo biệt, cũng đã một tháng trôi qua Lâm Thục Anh luôn tìm mọi cách kéo dài thời gian nhưng thấy nàng đã không còn kiên nhẫn nên cho người chuẩn bị yến hội.
Hai ngày tiếp tới không khí trong hoàng cung cực kì bận rộn, cung nữ thái giám đi lại khắp nơi. Hoàng hôn buông xuống, yến tiệc tiễn biệt Bạch Nguyệt Ngưng chính thức bắt đầu.
Liên Hoa Điện - nơi diễn ra yến tiệc.
Các quan trong triều dần dần ổn định chỗ ngồi. Nam Cung Phong vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía cửa điện, hoàn toàn không lộ ra cảm giác nôn nao trong lòng. Bạch Nguyệt Ngưng một thân hắc y đi vào, trên người toả ra khí thế vương giả trời sinh, nàng nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình, nhắm mắt dưỡng thần.
" Hoàng Thượng,Hoàng Hậu nương nương đến. "
Thanh âm của thái giám õng ẹo vang lên lên, những người ở trong điện đều quỳ xuống.
“ Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế! ”
“ Bình thân. ”
“ Tạ ơn Hoàng Thượng. ”
Sau khi hành lễ xong các quan viên lật đật trở lại chỗ ngồi của mình. Nam Cung Khánh cũng dắt Lâm Thục Anh đi về vị trí phía trên. Sau khi an vị , Nam Cung Khánh cất lên giọng nói uy nghiêm
“ Hôm nay trẫm mở yến hội này để cảm tạ Bạch tiểu thư đã cứu Hoàng Hậu cũng như tiễn nàng đi. Cho nên các ái khanh cứ việc thoải mái như ở nhà là được. ”
Sau khi nghe như vậy các quan viên đều cười cười cho qua. Đùa sao, người ta nói gần vua như gần cọp. Bọn họ chưa muốn mất mạng đâu cho nên vẫn phải cẩn thận thì hơn. Sau đó tất cả mọi việc xảy ra đều bình thường phải nói là cực kì bình thường. Bọn họ nghĩ rằng Hoàng Thượng chắc hẳn phải ban thưởng hay phong tước gì đó cho Bạch Nguyệt Ngưng thậm chí là ban hôn.
Nhưng bọn họ đâu biết rằng đằng sau buổi yến tiệc này hai nhân vật cao quý nhất Tử Kim quốc đã sắp xếp một kế hoạch hết sức tinh vi dành cho Bạch Nguyệt Ngưng. Mắt thấy trời cũng đã tối, Lâm Thục Anh định thực hiện bước đầu của kế hoạch liền đi tới chỗ của Bạch Nguyệt Ngưng. Nhưng mới đi được vài bước thì trước mắt nàng đột nhiên tối sầm. Trước khi mất đi ý thức, nàng nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng hốt của phu quân mình.
“ Anh nhi! Anh nhi! Nàng mau tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ mà Anh nhi! ”
Bạch Nguyệt Ngưng thấy vậy vội vã bước đến vị trí của Lâm Thục Anh bắt mạch cho nàng. Khoảng thời gian một ly trà sau Bạch Nguyệt Ngưng bỏ tay Lâm Thục Anh xuống và nhìn Nam Cung Khánh một cách đầy ý nhị
“Người cứ yên tâm biểu tỷ không có việc gì đâu. Chỉ là trong tháng đầu mang thai lại làm việc phòng the quá mức nên thân thể của thai phụ có điểm suy yếu mới ngất xỉu mà thôi.”
Nam Cung Khánh nghe đến Lâm Thục Anh mang thai thì vui mừng nhưng nghe đến việc vì làm việc phòng the quá mức mà ngất xỉu lại cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu nương tử của hắn mà biết không cắt thịt róc xương hắn mới lạ. Nhưng mà không sao chỉ cần nàng vui hắn nguyện ý để nàng làm gì cũng được. Thấy đây là cơ hội tốt giữ Bạch Nguyệt Ngưng ở lại Nam Cung Khánh liền mở miệng.
“Nguyệt Ngưng trẫm hi vọng muội có thể ở lại đây giúp Anh nhi dưỡng thai.”
“Người cứ yên tâm ta sẽ ở lại để chăm sóc cho tỷ ấy.”
Tất cả mọi người quỳ xuống hô to.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu.”
Tất cả mọi người đều chỉ biết nịnh hót Hoàng Thượng nhưng chẳng ai để ý đến Phong vương gia thường ngày lạnh lùng thì nay lại nở một nụ cười cực kỳ ấm áp phải nói là có thể so sánh với ánh nắng mặt trời.
Trong đầu Nam Cung Phong hiện giờ không chỉ vui mừng cho Hoàng huynh của mình mà còn cảm ơn hắn đã giúp cho mình giữ Ngưng nhi ở lại. Vậy là hắn có thời gian để tiếp xúc với Ngưng nhi khiến nàng tha thứ cho sai lầm hắn đã tạo thành trong quá khứ. Hắn biết làm nàng yêu hắn một lần nữa rất khó khăn vì vậy hắn không trông mong vào việc này. Hắn chỉ mong nàng có thể tiếp nhận hắn, ở bên cạnh hắn để hắn chăm sóc nàng. Còn nàng không cần làm bất cứ việc gì đáp trả lại hắn mà chỉ cần tiếp nhận tình cảm của hắn là được rồi.
--- ------ ----------Ta là giải phân cách cực đáng yêu ^^--- ------ ------ -------
Ba tháng sau - Ngự hoa viên
Hoàng hậu của chúng ta đang ngồi ăn trái cây với một bộ dạng hết sức “đoan trang” cùng với Bạch Nguyệt Ngưng.
“Ngưng nhi, tỷ hỏi muội chuyện này.”
" Ừm! "
“Muội thật sự không thể tha thứ cho Phong đệ hay sao?” - Lâm Thục Anh lo lắng hỏi.
“Biểu tỷ, tỷ cũng biết rồi đó vết thương hắn gây ra cho muội quá sâu. Muội không thể nào...”
“Hoàng Thượng giá lâm. Phong vương gia đến” - Giọng nói ẻo lã của thái giám vang lên.
Bạch Nguyệt Ngưng định hành lễ nhưng bị Nam Cung Khánh ngăn lại. Nàng cũng không hỏi nhiều, trở lại chỗ ngồi của mình. Nam Cung Phong thấy vậy ngồi vào vị trí ở cạnh nàng. Lúc này hai huynh đệ không như thường ngày đến bên cạnh người thương của mình để chăm sóc mà mang vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Hai tỷ muội kia nhìn ra sự khác thường của hai huynh đệ nên Lâm Thục Anh liền hỏi tướng công mình.
“Khánh có việc sao?”
“Anh nhi, hôm nay Hỏa Thương quốc cử người đến làm sứ giả. Họ nói muốn thắt chặt tình cảm của hai nước nên đưa Tử Liên công chúa đến để hòa thân.”
“Vậy thì có việc gì đâu. Chỉ cần chọn người để thành thân cùng vị công chúa đó là được mà.”
“Nếu như mọi chuyện dễ giải quyết thì chúng ta cũng không khó xử rồi. Ngặt nỗi vị công chúa này nhất quyết đòi cưới Phong đệ hơn nửa nàng ta còn là Lạc Điềm Điềm.” - Khi nói đến ba chữ “Lạc Điềm Điềm” thì sắc Bạch Nguyệt Ngưng lạnh đến cực điểm, còn Nam Cung Khánh thì hận đến muốn phanh thây nàng ta.
“Cái gì? Chàng nói Lạc Điềm Điềm sao? Chẳng phải nàng ta chỉ là cô nhi thôi sao? Sao bây giờ lại trở thành công chúa của Hỏa Thương quốc rồi?” - Lâm Thục Anh không để ý đến hính tượng hét lên.
“Thật ra nàng ta chỉ là nghĩa nữ của Thành vương gia mà thôi. Nhưng lần này bọn họ muốn liên hoan với ta thì nàng ta tự mình nhận việc này mới được phong làm Công chúa.”
“Chàng...”
“Tử Liên công chúa xin phép diện kiến.” - Lâm Thục Anh chưa kịp nói thì thái giám bên ngoài chạy vào.
Tất cả mọi người nhìn nhau rồi Nam Cung Khánh cũng quyết định cho gọi Lạc Điềm Điềm.
“Điềm nhi tham kiến Hoàng Thượng, Phong vương gia, Hoàng Hậu.” - Lạc Điềm Điềm trưng ra bộ mặt Thánh mẫu hành lễ với tất cả mọi người trên .... trừ Bạch Nguyệt Ngưng.
“Công chúa hãy bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Nói xong nàng ta đứng lên nhìn sang Bạch Nguyệt Ngưng nhẹ giọng hỏi.
“Chắc hẳn đây là Bạch tiểu thư.”
“Đúng vậy, ta làBạch Nguyệt Ngưng.”
“Vậy thì xem ra Bổn công chúa thân phận không đủ cao nên không thể khiến cho Bạch tiểu thư hành lễ với Bổn công chúa.” - Nàng ta một tiếng Bản công chúa hai tiếng Bản công chúa như muốn nhắc nhở cho Bạch Nguyệt Ngưng rằng giờ đây nàng ta đã là Công chúa không còn là cô nhi ngày xưa nữa cho nên Bạch Nguyệt Ngưng phải hành lễ với nàng ta.
Nam Cung Phong đã rất tức giận, bàn tay trong ống tay áo đã xiết chặt đến gân xanh nỗi lên. Còn Bạch Nguyệt Ngưng không nói gì chỉ nhướng nhẹ chân mày của mình.
“Bản cung chủ không biết là Tử Liên công chúa có nhận nỗi đại lễ của Bản cung hay không? Nếu Công chúa muốn nhận thì cứ nói nhưng ngày mai chắc hẳn là kinh tế của Hỏa Thương quốc sẽ sụp đổ hoàn toàn.”
Đừng tưởng rằng nàng không nói gì thì cho rằng nàng sợ. Chì tại vì nàng không muốn so đo cùng với người ngu ngốc mà thôi. Bạch Nguyệt Ngưng đứng dậy nói tiếng cáo lui với Nam Cung Khánh rồi ra khỏi Hoàng cung. Thấy nàng đã đi tất cả mọi người cũng rời theo. Mặt người nào người nấy cũng mang vẻ khoái trá vì nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Lạc Điềm Điềm. Đặc biệt là Lâm Thục Anh còn không khách khí cười rầm lên.
Thấy mọi người đi hết Lạc Điềm Điềm cực kì tức giận. Trong mắt nàng ta tràn ngập thù hận.
“Các người cứ đợi ở đó đi. Bạch Nguyệt Ngưng, Lâm Thục Anh ta sẽ khiến cho các ngươi chết đi sống lại còn Nam Cung Phong huynh nhất định sẽ là của ta. Ha ha ha...”
“Công chúa, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.”
“Được chúng ta trở về chuẩn bị thôi.” - Lạc Điềm Điềm rời khỏi .... trên khuôn mặt của nàng ta còn treo một nụ cười đắc ý.