"Được, nhớ bảo nàng đừng làm quá sức, chăm sóc tốt cho bản thân là quan trọng nhất. Ở đây có chút đan dược, ngươi cầm lấy bảo nàng nhớ phải dùng đúng giờ thì sẽ tốt cho thân thể của nàng." Lục Ý, tên hiện tại là Mẫu Đan, tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, là người làm việc hết sức chững chạc. Nàng cùng với Bách Hợp trông coi Lưu Vân Các lúc nàng không có ở đây, các việc lớn nhỏ đều là nàng toàn quyền làm chủ.
"Bách Hợp thay mặt tỷ tỷ cám ơn tiểu thư!" Nàng nhận lấy bình thuốc trên Huyết Đại để vào trong ngực rồi lại hành lễ cám ơn lần nữa.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây đã là nhà của tỷ muội các ngươi thì không nên khách khí như vậy nữa. Được rồi, ngươi trở về đi, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi." Nha đầu này luôn như vậy, cứ nhìn thấy nàng thì lại hành lễ. Từ lúc các nàng bắt đầu làm vậy đến giờ nàng vẫn không quen được, nàng đã nói rất nhiều lần mà họ cũng không nghe. Aizz, nàng lắc đầu bất đắc dĩ, hướng nàng khoát tay áo rồi đi vào nhà trong.
"Quá, . . . Ặc. Công tử, ngài đi chậm lại một chút với, nô tài không đuổi kịp ngài rồi. Ôi, này!"
Ở trên đường cái có một quý công tử mặc hoa phục, tay cầm quạt giấy, rất phóng khoáng, bình tĩnh. Bề ngoài anh tuấn tiêu sái, hơn nữa còn có khí chất không tầm thường, ở trên đường cái hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Tiểu Lâm Tử, sao ngươi chậm như rùa vậy. Chẳng lẽ ngươi là đang bò trên đường à ?" Quý công tử mặc hoa phục kia nhìn nô tài đang khom người vỗ ngực, thở không ra hơi sau lưng mình tức giận nói.
"Công tử, chúng ta vẫn nên trở về thì hơn. Nếu như chuyện chúng ta lén lút chuồn ra ngoài bị lão gia biết thì sẽ không xong đâu." Nô tài phía sau lo lắng nói. Trong lòng hắn cũng rất bứt rứt vì oan uổng đấy. Nếu như bị lão gia biết, công tử cùng lắm là bị mắng mấy câu, nhưng mà chỉ sợ là mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn. Ai, phải hầu hạ chủ tử như vậy mệnh của hắn thật đúng là khổ mà.
"Ngươi mau câm miệng cho bản công tử. Nếu ngươi sợ thì về trước đi, bản công tử đi một mình."
Hôm nay là ngày khai trương Say Nhan Cư, hắn đã sớm nghe nói ở kinh đô mới mở một kỹ viện, nghe nói các cô nương bên trong người nào người nấy cũng xinh đẹp như hoa, mà các nàng còn là tài nghệ song tuyệt. Đặc biệt là cô nương có hoa danh là Mân Côi ( tức Hoa Hồng), đều được nhiều người truyền nhau là như tiên nữ trên trời, kinh tài tuyệt diễm khỏi cần phải nói, chỉ với một khúc Nghê Thường vũ thôi cũng đủ làm cho người trong thiên hạ nể phục.
Bên trong Say Nhan Cư, dòng người đông đúc bắt đầu đi vào. Đại sảnh lầu một đã bị chen lấn đến độ như nước chảy không thông, phòng ở lầu hai cũng là không còn cái nào trống, phòng khách quý của lầu ba cũng hết chỗ. Bên trong nhà chật ních không nói, ngay cả ngoài phòng cũng bị vây kín hết.
"Ngọc Kiều, ngươi nói xem tại sao hôm nay chỗ chúng ta đến một người khách cũng không có vậy ?" Một nữ nhân có quần áo mỏng manh, gần như trong suốt, nhìn vô cùng diêm dúa lòe loẹt hỏi một nữ nhân khác cũng ăn mặc không khác mình là bao.
"Ta làm sao mà biết được? Đúng rồi, buổi trước lúc mà ta tiếp Lý thiếu, hình như có nghe hắn nói rằng hôm nay có kỹ viện mới khai trương. Chẳng lẽ khách của chúng ta đều chạy đi nơi đó sao ?"
"Ngươi không nói ta cũng quên mất, hình như đúng thật là có chuyện này. Hay chúng ta đi nói với ma ma một tiếng để ra xem tình hình bên ngoài một chút?"
"Được, chủ ý này không tệ."
Cứ như vậy, các cô nương ở nhiều thanh lâu khác nhau đều tập trung tại cửa của Say Nhan Cư. Cả Say Nhan Cư, bên trong chật như nêm cối còn bên ngoài thì lại càng tấp nập, tình cảnh hoành tráng như thế bình thường khó mà thấy được .
"Các vị khách quan, xin mọi người im lặng ! Xin cho phép tiểu nữ tự giới thiệu mình với mọi người."
Giữa không gian trên vũ đài, có một cô gái quần áo màu hồng xuất hiện, nàng nói chuyện nhã nhận, khéo léo trước mặt mọi người. Nàng không hề ăn mặc hở hang giống như các cô nương ở thanh lâu khác, mà bất kể dù là lời nói hay cử chỉ của nàng. Còn cả cách ăn mặc của nàng cũng không giống cô gái luân lạc phong trần mà lại càng giống như các tiểu thư đại gia khuê tú chưa lấy chồng.