Edit + Beta: Saki (DDLQD)
Mà hai đứa nhóc cũng rất thích bám lấy nàng, ban ngày có thể tìm những người khác chơi đùa, nhưng buổi tối lại luôn dính lấy đòi ngủ cùng nàng mới chịu yên tĩnh ngủ say.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, đến khi thân thể hai đứa bé giống với hình hài một hài tử bốn, năm tuổi thì dừng lại, không tiến hóa nữa.
Tuyết Đại cũng đã hỏi qua bọn chúng, lại nghe được lời giải thích rất vô tư, bọn chúng thích như vậy...
Bọn chúng nói thích cái tuổi này, cho nên không muốn tiến hóa lớn hơn nữa, chờ sau khi chơi đùa thỏa thích rồi mới suy xét lớn lên.
Tuyết Đại nghe mà dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, bảo bảo của nàng quả nhiên là cường hãn, so với người làm mẹ là nàng còn muốn lợi hại hơn.
Như vậy cũng được, ít nhất như thế bọn chúng cũng sẽ được hưởng một thời thơ ấu khoái hoạt, nếu lập tức lớn lên, vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú mà chỉ khi là trẻ con mới hưởng được.
Bên trong hoàng cung, Ly Nặc và Kỳ Lân đang cùng hai tiểu gia hỏa kia chơi trốn tìm.
“Ai nha! Không chơi nữa, mệt chết ta rồi.”
Tiểu nha đầu một bên chà lau mồ hôi trên trán, một bên dùng bàn tay nhỏ bé mát xa hai chân mình, nhìn qua đúng là một bộ dáng mệt muốn chết rồi.
“Muội muội, nếu mệt thì chúng ta không chơi nữa, trước đi ăn chè đậu xanh mẫu thân tự làm rồi lát nữa huynh đưa muội ra ngoài chơi.”
Tuyết Hoàng nhìn muội muội mệt đến không thở ra hơi, cũng chạy qua giúp nàng xoa bóp cái cổ đang nhức mỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
“Này này, hai tiểu tổ tông các ngươi không được chạy loạn nha, không phải chủ tử có nói cho các ngươi không được ra khỏi hoàng cung hả?”
Ly Nặc nghe được bọn chúng tính toán muốn xuất cung ra ngoài chơi, khẩn trương cảnh cáo, hai tiểu gia hỏa này chính là hai tiểu ma vương, chính hắn cũng bị bọn chúng chỉnh thê thảm không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không thể để bọn nó ra ngoài cung được, nếu không lại không biết náo loạn ra chuyện gì đâu.
Kỳ Lân cũng đi tới, vỗ vỗ vai Ly Nặc.
“Ngươi cũng không cần phải dọa nạt bọn trẻ, bọn chúng muốn ra ngoài chơi thì cứ để mặc bọn chúng đi, ngươi như vậy sẽ làm bọn chúng mất hứng đó.”
Lời nói của Kỳ Lân khiến hai tiểu gia hỏa vui vẻ ra mặt, vui sướng chạy đến bên cạnh hắn hoa chân múa tay, một đứa ôm tay, một đứa ôm cổ hắn.
“Đúng vậy, vẫn là Kỳ Lân thúc thúc tốt bụng, Ly Nặc thúc thúc thật là xấu, không chơi với thúc ý nữa.”
Tiểu nha đầu lè lưỡi làm ngáo ộp, khiến cho Ly Nặc xụ mặt xuống.
“Kỳ Lân thối, ngươi lại ngứa da phải không? Như thế nào toàn làm trái với ta hả?”
Ly Nặc bất mãn lườm hắn một cái, một bộ dáng ngươi dám nói nhảm ta liền đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, hung tợ nhìn chằm chằm hắn.
Kỳ Lân không thèm để ý tới hắn, hai tay ôm lấy hai tiểu hài tử.
“Cá ngươi muốn ra ngoài chơi, có thể, ta và Ly Nặc thúc thúc sẽ không ngăn cản, chỉ là hai đứa phải đồng ý với ta một điều kiện mới được, thế nào?”
So về dỗ tiểu hài tử, Kỳ Lân có kinh nghiệm hơn so với Ly Nặc.
Hơn nữa hai đứa nhóc này cũng không phải là hai đứa trẻ bình thường, mà là hai tiểu ác ma nghịch ngợm. Đối phó với bọn chúng không thể dùng cách bình thường như đối với bao đứa trẻ khác, bỏi vì trong cái đầu nho nhỏ của bọn chúng, chỉ số thông minh tuyệt đối có thể gọi là tiểu thiên tài.
“Điều kiện gì?”
“Điều kiện là cái gì?”
Quả nhiên hai tiểu hài tử vừa nghe thấy có điều kiện, lập tức dừng làm nũng, bốn con ngươi to tròn nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ thập phần đề phòng.
“Ai nha, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, kỳ thật cũng không phải là điều kiện gì, chỉ là gần đây ta và Ly Nặc thúc thúc rất buồn bực, muốn hỏi các ngươi, có thể mang theo chúng ta đi chơi được không?”
Nói xong lại cố ý đẩy đẩy Ly Nặc ở bên cạnh, ý bảo hắn phối hợp với mình.
“Đúng đúng, Ly Nặc thúc thúc cũng muốn được đi chơi, các ngươi liền mang chúng ta đi cùng đi.”
Ly Nặc không vui nhìn Kỳ Lân, sau đó vẫn phối hợp mở miệng.
“Như vậy à, nhưng...”
Tuyết Phượng nghiêng đầu suy nghĩ, đang lúc nàng còn muốn nói gì thì đã bị Tuyết Hoàng ngắt lời.
“Đương nhiên không thành vấn đề, có hai vị thúc thúc đi cùng chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều, mẫu thân nói, thế giới bên ngoài rất đáng sợ, nếu có người bảo vệ thì càng tốt.”
Vẻ mặt Tuyết Hoàng vui vẻ nói, một bộ dáng làm ta còn tưởng là điều kiện gì ghê gớm lắm, thì ra là như vậy.
Nghe hắn đồng ý, Ly Nặc vui vẻ, vẫn là thằng nhãi Kỳ Lân này thông minh, xem ra sau này nên theo hắn học một vài chiêu mới được.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi, thúc thúc mang hai đứa đi ăn chè đậu xanh, ăn trưa xong chúng ta liền đi chơi, có được không?”
Kỳ Lân mang theo hai đứa nhóc trở lại trong điện, lấy đồ ăn Tuyết Đại tự tay làm cho bọn nhỏ ra. Nhìn hai tiểu gia hỏa ăn uống say sưa, Kỳ Lân khiêu khích liếc Ly Nặc một cái, ý nói: “Xem đi, dỗ hài tử là phải như ta đây, ngươi đúng là ngu hết biết.
Ly Nặc mới vừa rồi còn bội phục hắn, còn sinh ra vài phần hảo cảm với hắn, cảm thấy hắn cũng không đến nỗi quá đáng ghét, quyết định về sau sẽ không tìm hắn gây phiền toái nữa.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích kia, tất cả hảo cảm vừa sinh ra liền biến mất toàn bộ, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, quyết định từ nay về mỗi khi bực mình đều sẽ đi tìm hắn đánh nhau, tuyệt không nể tình.
“A a... Đau bụng quá...”
Tuyết Phượng lấy tay che bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, đột nhiên kêu đau bụng, trên trán chảy ra chi chít mồ hôi, nhìn giống như cực kỳ nghiêm trọng.
Hai người kia đang dùng ánh mắt chém giết lẫn nhau, nghe thấy tiểu nha đầu kêu lên thì lập tức đình chỉ, khẩn trương hỏi.
“Tiểu Phượng Nhi, làm sao vậy, sao lại đau bụng?”
Kỳ Lân một bên lấy tay vuốt vuốt lưng tiểu nha đầu, một bên lo lắng hỏi.
“Thúc thúc, bụng Hoàng Nhi cũng đâu, có phải đồ ăn bị người ta hạ độc rồi hả?”
Không đợi Tuyết Phượng trả lời, bụng Tuyết Hoàng cũng bắt đầu đau.
Ly Nặc nhìn tiểu nha đầu bị đau đến rên rỉ, lại khẩn trương nhìn Tuyết Hoàng bên này cũng bị đau, liền học Kỳ Lân, nhẹ nhàng lấy tay vuốt vuốt lưng Tuyết Hoàng.
“Hẳn là không, đây đều là thức ăn do tự tay chủ tử làm, không có khả năng bị hạ độc, trừ phi...”
Ly Nặc nhíu mày, nhìn về phía cửa đại điện.
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi cái gì?”
Thần sắc hai đứa trẻ thống khổ cùng lúc hỏi, Kỳ Lân cũng không lên tiếng mà dùng ánh mắt hỏi.
“Trừ phi có người đã lén vào đây.”
Một quyến rũ tới ba ánh mắt xem thường.
“Xin nhờ! Cửa điện đã được cữu cữu lập kết giố, trừ mấy người chúng ta, những kẻ khác không có khả năng vào được.”
Một tay Tuyết Hoàng che bụng, sắc mặt trắng bệch, một bên vẫn không quên khinh bỉ Ly Nặc.
“Không được, ta muốn đi nhà xí, không chịu nổi rồi!”
Tuyết Hoàng chống tay lên bàn đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài, còn không quên phất tay để bọn họ không cần đi cùng.
“Ta cũng phải đi!”
Tuyết Phượng cũng chạy ra ngoài, ra đến ngoài cửa còn xoay người lại, nói với hai người: “Thúc thúc, các ngươi không cần đi theo, khi Phượng Nhi giải quyết không có thói quen có người bên cạnh, sẽ không đi được.”
Tiểu nha đầu nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài, lưu lại hai đại nam nhân im lặng không biết nói gì.
Thời gian trôi qua từng phủ, vẫn không thấy hai tiểu gia hỏa kia quay lại, hai đại nam nhân càng chờ càng thấy sốt ruột.
“Kỳ Lân, sao bọn nó còn chưa quay lại, sẽ không phải là bị rơi xuống hố phân rồi chứ?” (suy nghĩ của bạn Ly Nặc thật... =.=)
Ly Nặc sốt ruột ở trong điện đi tới đi lui.
“Không phải là rơi xuống hố phân, sợ là hai đứa nhóc đã chuồn ra khỏi cung rồi.”
Đã qua nửa canh giờ, vẫn chưa thấy bọn chúng trở lại, phỏng chừng là đã nhìn thấu mưu kế của hắn, rồi tương kế tự kế, lừa hắn và Ly Nặc, sau đó liền bỏ trốn.
Ly Nặc vừa nghe liền nhảy dựng lên.
“Cái gì? Ngươi nói bọn nó đã trốn đi rồi?”
Kỳ Lân không nói, chỉ là gật gật đầu, lại tiếp tục trầm tư.
“Hừ, còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu thông minh, còn không phải bị hai tiểu oa nhi tính kế, còn không biết xấu hổ lên mặt với ta.”
Lần này đến phiên hắn khiêu khích, nhìn xem tên kia còn có gì để nói, rốt cuộc cũng hòa được một ván khiến Ly Nặc vui sướng hả hê.
“Giờ không phải là lúc tranh luận cái này, chúng ta phải tìm được bọn chúng trước khi chủ nhân và tiểu chủ nhân trở về.”
Sắc mặt Kỳ Lân ngưng trọng nói, nói xong liền đi ra ngoài cửa, Ly Nặc đi theo ra ngoài.
Hai người đến trước nhà xí, không phát hiện bóng dáng hai tiểu gia hỏa, bởi vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình.
“Hai tiểu tổ tông của tôi ơi, các ngươi tới cùng ở nơi nào hả?”
Hai người lật tung Thương Thành cũng không tìm được bóng dáng hai tiểu gia hỏa, Ly Nặc ủ rũ la hét, hận không thể tìm được hai nhóc chết tiệt kia, sau đó hung hăng đánh vào mông bọn chúng một trận, để xem bọn chúng còn dám đùa giỡn như vậy nữa không.
Trên một con đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, hai tiểu oa nhi một bé một lớn đang vui vẻ du ngoạn.
Đứa cao hơn là một nam hài với bộ dáng tiểu đại nhân, trang phục được cắt may khéo léo, không chút nào che dấu quý khí bức người, vừa thấy liền biết đây không phải là đứa bé nhà dân chúng bình thường.
Bên cạnh hắn là một tiểu nha đầu thấp hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, một đôi mắt to mọng nước trong veo lóe lên thần thái khác thường, không thể phủ nhận hai đứa bé này đều phấn điêu ngọc mài, trưởng thành nhất định sẽ là rồng phượng trong loài người.
“Ca ca, huynh nói xem chúng ta cứ như vậy vụng trộm xuất cung, vạn nhất bị mẫu thân biết được thì nên làm sao mới tốt đây?”
Hai tiểu hài tử quý khí bức người này đúng là Tuyết Phượng cùng Tuyết Hoàng, hai người bọn nó đã chuồn êm ra khỏi cung liền chạy về hướng ít người, đi tới đi lui liền đến nơi này.
“Cho nên chúng ta phải trở về sớm một chút, miễn cho mẫu thân biết được.”
Bọn chúng đúng là đứa bé ngoan, biết không thể để cho mẫu thân lo lắng.
“Ừ, như vậy là tốt rồi.”
Tiểu nha đầu gật gật đầu, một bộ dáng đại nhân nói.
Hai đứa trẻ đi hồi lâu, mãi đến khi trước mắt xuất hiện một rừng cây.
Mới vừa đi vào rừng cây liền đụng phải hai thợ săn, mà hai người kia cũng thấy bọn chúng.
Hai thợ săn vốn là đang nghỉ ngơi dưới tàng cây, sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ thì ánh mắt sáng lên, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất, từng bước đi về phía hai tiểu hài tử.
“A Bảo, ngươi nhìn xem hai đứa nhóc này thế nào?”
Thợ săn giáp hỏi thợ săn ất bên cạnh hắn, trong mắt đều là ánh mắt tham lam.
Hôm nay bọn hắn đã đến đây từ sáng sớm, lại chưa kiếm được một con mồi nào, hiện giờ lại gặp được hai đứa nhóc vô luận là bề ngoài hay quần áo đều hiếm thấy, không khỏi nổi lên tâm tư riêng.